Xuyên Sách 70 : Kiều Kiều - Thanh Niên Trí Thức Ôm Chặt Vai Ác
Chương 5
2024-11-25 20:03:44
“Ôn Noãn, cô định làm gì nữa đây? Đừng nói với tôi là cô hối hận nhé! Tôi nói cho cô biết, hối hận cũng không có cửa đâu!”
Ôn Noãn bình tĩnh đáp: “Yên tâm, tôi không hối hận. Chỉ là tôi muốn lấy lại một thứ – tín vật đính hôn.”
Lời vừa dứt, Phùng Cẩn Ngôn khựng lại, ngơ ngác một lúc. Tín vật đính hôn? Cái gì cơ?
Ôn Noãn nhìn anh ta, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn: “Chính là miếng ngọc bình an mà anh đang đeo trên cổ.”
Nghe đến đây, Phùng Cẩn Ngôn theo phản xạ sờ lên cổ mình, nơi có một miếng ngọc màu xanh lục đang được dây đeo giữ chặt. Anh nhớ rất rõ, miếng ngọc này là do cha anh đã treo lên cổ từ khi anh còn nhỏ, dặn rằng không được tháo ra. Nhưng giờ mới biết, hóa ra đây lại là tín vật đính hôn!
“Đưa cho cô ta! Thứ của nhà Hà Vân, chúng tôi không cần!” Khâu Hồng Anh lập tức lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ khinh khỉnh.
“… Được.” Phùng Cẩn Ngôn hơi lưỡng lự, ánh mắt thoáng chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn tháo miếng ngọc xuống và đưa nó vào tay Ôn Noãn.
Nhìn bóng lưng Phùng Cẩn Ngôn và mẹ anh ta rời đi, Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô nhanh chóng tìm một cái cớ để đuổi khéo Liễu Khê ra ngoài. Cuối cùng cũng yên tĩnh, cô cúi xuống nhìn miếng ngọc bình an trong tay mình.
“Miếng này chắc đem bán cũng được kha khá tiền.” Ôn Noãn tự nhủ. Hiện tại, cô đang rất cần tiền, nên phải tận dụng mọi cơ hội.
Cô xoay miếng ngọc trong tay, cảm giác bề mặt mịn màng, ấm áp. Nhưng đúng lúc này, điều kỳ lạ xảy ra – miếng ngọc đột nhiên biến mất ngay trong tay cô!
Ôn Noãn ngơ ngác. *Cái gì đây? Biến mất kiểu gì vậy?*
Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ thêm thì bất chợt cảm nhận được cổ tay mình nóng lên. Nhìn xuống, cô phát hiện một nốt ruồi đỏ xuất hiện trên cổ tay, trông như một dấu ấn kỳ lạ. Cô hoang mang cố lau thử, nhưng không thể xóa đi được.
Đầu óc choáng váng, một luồng ánh sáng lóe lên. Khi Ôn Noãn mở mắt ra lần nữa, khung cảnh trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Cô đang đứng giữa một cánh đồng rộng lớn, phía xa là lớp sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn. Ngay trước mặt cô là một sân nhỏ, cổng sân treo một tấm bảng hiệu. Trên đó viết bốn chữ lớn “Bình An Không Gian” bằng nét chữ bay bổng đầy nghệ thuật.
Ôn Noãn kinh ngạc. “Bình An Không Gian?”
Nếu cô nhớ không lầm, trong tiểu thuyết gốc, đây chính là “bàn tay vàng” của nữ chính. Đây là không gian riêng, nơi nữ chính có thể tự do trồng trọt, cất trữ, và làm giàu. Nhưng giờ đây, cô lại là người đứng ở đây, trước không gian thần kỳ này. Miếng ngọc bình an – tín vật đính hôn – hóa ra lại là chìa khóa mở ra nơi này?
Ôn Noãn cười khổ. *Hóa ra “nữ chính” ăn cơm của người ta, còn muốn đạp đổ cả bát cơm của người ta! Bây giờ, cái không gian này thuộc về mình thì phải làm sao đây?*
Mất đồ đã đủ khó chịu rồi, thế mà nữ chính còn hành hạ người khác, đúng là quá đáng thật sự! Nhưng nghĩ lại, giờ đồ đã về đúng chủ, lòng Ôn Noãn bỗng thấy thoải mái kỳ lạ.
Lần này, không còn không gian thần kỳ, nữ chính chắc chắn sẽ gặp khó khăn hơn rất nhiều trên con đường của mình. Nghĩ đến cảnh đó, Ôn Noãn cảm thấy vui vẻ còn hơn cả việc chiếm được cái không gian này.
Cô tò mò mở cánh cửa phòng ra. Bên ngoài, căn phòng mang vẻ cổ kính, nhã nhặn, nhưng nội thất bên trong lại hiện đại vô cùng. Có giường khắc hoa làm bằng gỗ quý, chăn bằng tơ lụa, và thậm chí là một chiếc bàn trang điểm tinh xảo. Trên mặt bàn, có một khung ảnh được đặt ngay ngắn.
Ôn Noãn cầm khung ảnh lên, vừa nhìn thấy hình trong đó, cả người cô như bị sét đánh ngang tai.
Người trong ảnh là một người phụ nữ dịu dàng, khuôn mặt tươi tắn, đang ôm trong lòng một đứa trẻ nhỏ.
**Đó là Hà Vân – mẹ ruột của cô!**
Rõ ràng, Hà Vân từng sử dụng cái không gian này. Nhưng một câu hỏi lởn vởn trong đầu Ôn Noãn: tại sao một thứ quý giá như thế lại không để lại cho con gái mình? Tại sao mẹ cô lại đưa nó cho nhà họ Phùng, biến nó thành tín vật đính hôn?
Ôn Noãn bình tĩnh đáp: “Yên tâm, tôi không hối hận. Chỉ là tôi muốn lấy lại một thứ – tín vật đính hôn.”
Lời vừa dứt, Phùng Cẩn Ngôn khựng lại, ngơ ngác một lúc. Tín vật đính hôn? Cái gì cơ?
Ôn Noãn nhìn anh ta, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn: “Chính là miếng ngọc bình an mà anh đang đeo trên cổ.”
Nghe đến đây, Phùng Cẩn Ngôn theo phản xạ sờ lên cổ mình, nơi có một miếng ngọc màu xanh lục đang được dây đeo giữ chặt. Anh nhớ rất rõ, miếng ngọc này là do cha anh đã treo lên cổ từ khi anh còn nhỏ, dặn rằng không được tháo ra. Nhưng giờ mới biết, hóa ra đây lại là tín vật đính hôn!
“Đưa cho cô ta! Thứ của nhà Hà Vân, chúng tôi không cần!” Khâu Hồng Anh lập tức lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ khinh khỉnh.
“… Được.” Phùng Cẩn Ngôn hơi lưỡng lự, ánh mắt thoáng chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn tháo miếng ngọc xuống và đưa nó vào tay Ôn Noãn.
Nhìn bóng lưng Phùng Cẩn Ngôn và mẹ anh ta rời đi, Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô nhanh chóng tìm một cái cớ để đuổi khéo Liễu Khê ra ngoài. Cuối cùng cũng yên tĩnh, cô cúi xuống nhìn miếng ngọc bình an trong tay mình.
“Miếng này chắc đem bán cũng được kha khá tiền.” Ôn Noãn tự nhủ. Hiện tại, cô đang rất cần tiền, nên phải tận dụng mọi cơ hội.
Cô xoay miếng ngọc trong tay, cảm giác bề mặt mịn màng, ấm áp. Nhưng đúng lúc này, điều kỳ lạ xảy ra – miếng ngọc đột nhiên biến mất ngay trong tay cô!
Ôn Noãn ngơ ngác. *Cái gì đây? Biến mất kiểu gì vậy?*
Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ thêm thì bất chợt cảm nhận được cổ tay mình nóng lên. Nhìn xuống, cô phát hiện một nốt ruồi đỏ xuất hiện trên cổ tay, trông như một dấu ấn kỳ lạ. Cô hoang mang cố lau thử, nhưng không thể xóa đi được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu óc choáng váng, một luồng ánh sáng lóe lên. Khi Ôn Noãn mở mắt ra lần nữa, khung cảnh trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Cô đang đứng giữa một cánh đồng rộng lớn, phía xa là lớp sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn. Ngay trước mặt cô là một sân nhỏ, cổng sân treo một tấm bảng hiệu. Trên đó viết bốn chữ lớn “Bình An Không Gian” bằng nét chữ bay bổng đầy nghệ thuật.
Ôn Noãn kinh ngạc. “Bình An Không Gian?”
Nếu cô nhớ không lầm, trong tiểu thuyết gốc, đây chính là “bàn tay vàng” của nữ chính. Đây là không gian riêng, nơi nữ chính có thể tự do trồng trọt, cất trữ, và làm giàu. Nhưng giờ đây, cô lại là người đứng ở đây, trước không gian thần kỳ này. Miếng ngọc bình an – tín vật đính hôn – hóa ra lại là chìa khóa mở ra nơi này?
Ôn Noãn cười khổ. *Hóa ra “nữ chính” ăn cơm của người ta, còn muốn đạp đổ cả bát cơm của người ta! Bây giờ, cái không gian này thuộc về mình thì phải làm sao đây?*
Mất đồ đã đủ khó chịu rồi, thế mà nữ chính còn hành hạ người khác, đúng là quá đáng thật sự! Nhưng nghĩ lại, giờ đồ đã về đúng chủ, lòng Ôn Noãn bỗng thấy thoải mái kỳ lạ.
Lần này, không còn không gian thần kỳ, nữ chính chắc chắn sẽ gặp khó khăn hơn rất nhiều trên con đường của mình. Nghĩ đến cảnh đó, Ôn Noãn cảm thấy vui vẻ còn hơn cả việc chiếm được cái không gian này.
Cô tò mò mở cánh cửa phòng ra. Bên ngoài, căn phòng mang vẻ cổ kính, nhã nhặn, nhưng nội thất bên trong lại hiện đại vô cùng. Có giường khắc hoa làm bằng gỗ quý, chăn bằng tơ lụa, và thậm chí là một chiếc bàn trang điểm tinh xảo. Trên mặt bàn, có một khung ảnh được đặt ngay ngắn.
Ôn Noãn cầm khung ảnh lên, vừa nhìn thấy hình trong đó, cả người cô như bị sét đánh ngang tai.
Người trong ảnh là một người phụ nữ dịu dàng, khuôn mặt tươi tắn, đang ôm trong lòng một đứa trẻ nhỏ.
**Đó là Hà Vân – mẹ ruột của cô!**
Rõ ràng, Hà Vân từng sử dụng cái không gian này. Nhưng một câu hỏi lởn vởn trong đầu Ôn Noãn: tại sao một thứ quý giá như thế lại không để lại cho con gái mình? Tại sao mẹ cô lại đưa nó cho nhà họ Phùng, biến nó thành tín vật đính hôn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro