Xuyên Sách 70: Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Bắt Đầu Đi Làm
Quả Quả Hữu Điểm Bì
2024-11-02 19:01:06
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, trong đầu cô như đang phát TV, cảnh tượng xác sống vây hãm khắp thành phố ồ ạt hiện ra.
Hình ảnh chân thực đến mức tưởng chừng như cô ngửi thấy được mùi hôi thối trôi nổi bồng bềnh trong không khí.
Kiều Nhiễm Nhiễm: Hệ thống! Mi vừa phải thôi nhé!
Đột nhiên, màn hình dừng lại ở giữa, nhưng Kiều Nhiễm Nhiễm đã sợ đến mức mặt cắt không giọt máu.
Những khuôn mặt thối nát đó đập vào mặt làm cô gần như không kìm được cảm giác buồn nôn, trái tim như bị hỏng, đập thình thịch không ngừng.
Một lần nữa, cô sâu sắc thấy rõ cái tính xấu xa của hệ thống.
Lúc này Kiều Nhiễm Nhiễm không còn sức lực tranh cãi với nó nữa, bởi cô đã bị nó dọa sợ tới mức choáng váng rồi.
Trong ký túc xá yên tĩnh, dường như có thể nghe rõ nhịp tim đang đập liên hồi.
Đêm đó, Kiều Nhiễm Nhiễm trằn trọc ngủ không yên đêm.
Trong giấc mơ bị bao vây bởi đám đông zombie dày đặc, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy hai chân mình dường như sắp gãy đoạn.
Khó lắm mới thoát khỏi cái chết, còn chưa kịp vui mừng thì cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ trên trời vọng xuống.
“Đinh, mời ký chủ thức dậy bắt đầu đi làm việc.”
Kiều Nhiễm Nhiễm:...
Hóa ra là mơ!
Nhưng tỉnh dậy cũng không tốt hơn trong giấc mơ bao nhiêu đâu được không?
(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Cả đêm ngủ không ngon khiến Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy cả người yếu ớt và mệt mỏi.
Nhưng trong đầu cô, hệ thống không ngừng kêu cô thức dậy rời giường.
Ngay cả âm thanh cũng càng ngày càng lớn hơn!
Kiều Nhiễm Nhiễm: Hoành Thế Nhân* cũng không bóc lột như ngươi!
*Hoành Thế Nhân: tên một nhân vật địa chủ trong vở ca vũ kịch “Bạch mao nữ”
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể từ từ bò dậy rời khỏi giường với vẻ mặt cay đắng.
Những người khác trong ký túc xá đã ra ngoài hết rồi.
Trong đài phát thanh bên ngoài vang lên giọng nói khàn khàn của đại đội trưởng cùng khẩu hiệu mang đậm đặc trưng của thời đại rất là hào hùng.
Cảm giác hỗn loạn không gian và thời gian của Kiều Nhiễm Nhiễm dần dần trở lại hiện thực.
Trong thâm tâm cô đã có nhận thức sâu sắc việc mình đã xuyên vào một quyển sách.
Kiều Nhiễm Nhiễm dậy muộn, khi cô ra ngoài, khu thanh niên trí thức không còn ai.
Được hệ thống nhắc nhở, cô biết rằng đi muộn sẽ bị trừ công điểm.
Nghĩ tới số công điểm còn chẳng đủ để nuôi sống nổi bản thân, Kiều Nhiễm Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, rồi dùng một dải vải buộc tóc qua loa.
Cô đi vào phòng bếp, cầm lấy chiếc bánh bao rau dại cuối cùng trong nồi, rồi lập tức chạy ra khỏi khu thanh niên trí thức.
Cô vừa gặm bánh bao rau dại vừa đi đến địa điểm tập hợp.
Dọc đường không gặp nhiều người, Kiều Nhiễm Nhiễm vội vàng chạy đến điểm tập kết của đội.
Hình ảnh chân thực đến mức tưởng chừng như cô ngửi thấy được mùi hôi thối trôi nổi bồng bềnh trong không khí.
Kiều Nhiễm Nhiễm: Hệ thống! Mi vừa phải thôi nhé!
Đột nhiên, màn hình dừng lại ở giữa, nhưng Kiều Nhiễm Nhiễm đã sợ đến mức mặt cắt không giọt máu.
Những khuôn mặt thối nát đó đập vào mặt làm cô gần như không kìm được cảm giác buồn nôn, trái tim như bị hỏng, đập thình thịch không ngừng.
Một lần nữa, cô sâu sắc thấy rõ cái tính xấu xa của hệ thống.
Lúc này Kiều Nhiễm Nhiễm không còn sức lực tranh cãi với nó nữa, bởi cô đã bị nó dọa sợ tới mức choáng váng rồi.
Trong ký túc xá yên tĩnh, dường như có thể nghe rõ nhịp tim đang đập liên hồi.
Đêm đó, Kiều Nhiễm Nhiễm trằn trọc ngủ không yên đêm.
Trong giấc mơ bị bao vây bởi đám đông zombie dày đặc, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy hai chân mình dường như sắp gãy đoạn.
Khó lắm mới thoát khỏi cái chết, còn chưa kịp vui mừng thì cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ trên trời vọng xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đinh, mời ký chủ thức dậy bắt đầu đi làm việc.”
Kiều Nhiễm Nhiễm:...
Hóa ra là mơ!
Nhưng tỉnh dậy cũng không tốt hơn trong giấc mơ bao nhiêu đâu được không?
(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Cả đêm ngủ không ngon khiến Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy cả người yếu ớt và mệt mỏi.
Nhưng trong đầu cô, hệ thống không ngừng kêu cô thức dậy rời giường.
Ngay cả âm thanh cũng càng ngày càng lớn hơn!
Kiều Nhiễm Nhiễm: Hoành Thế Nhân* cũng không bóc lột như ngươi!
*Hoành Thế Nhân: tên một nhân vật địa chủ trong vở ca vũ kịch “Bạch mao nữ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể từ từ bò dậy rời khỏi giường với vẻ mặt cay đắng.
Những người khác trong ký túc xá đã ra ngoài hết rồi.
Trong đài phát thanh bên ngoài vang lên giọng nói khàn khàn của đại đội trưởng cùng khẩu hiệu mang đậm đặc trưng của thời đại rất là hào hùng.
Cảm giác hỗn loạn không gian và thời gian của Kiều Nhiễm Nhiễm dần dần trở lại hiện thực.
Trong thâm tâm cô đã có nhận thức sâu sắc việc mình đã xuyên vào một quyển sách.
Kiều Nhiễm Nhiễm dậy muộn, khi cô ra ngoài, khu thanh niên trí thức không còn ai.
Được hệ thống nhắc nhở, cô biết rằng đi muộn sẽ bị trừ công điểm.
Nghĩ tới số công điểm còn chẳng đủ để nuôi sống nổi bản thân, Kiều Nhiễm Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, rồi dùng một dải vải buộc tóc qua loa.
Cô đi vào phòng bếp, cầm lấy chiếc bánh bao rau dại cuối cùng trong nồi, rồi lập tức chạy ra khỏi khu thanh niên trí thức.
Cô vừa gặm bánh bao rau dại vừa đi đến địa điểm tập hợp.
Dọc đường không gặp nhiều người, Kiều Nhiễm Nhiễm vội vàng chạy đến điểm tập kết của đội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro