Xuyên Sách 70: Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Bị Mắng
Quả Quả Hữu Điểm Bì
2024-11-02 19:01:06
Chờ khi Kiều Nhiễm Nhiễm gian nan trở lại khu nhà thanh niên trí thức thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Mấy trăm mét mà đi lâu như vậy, có thể thấy được tình hình giao thông thời này nát cỡ nào.
Khi đi tới cổng khu nhà thanh niên trí thức, Kiều Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp lấy hơi thì đã nghe thấy một giọng nữ đầy phẫn nộ kêu to.
"Kiều Nhiễm Nhiễm, cô có còn biết xấu hổ không?"
Kiều Nhiễm Nhiễm nhìn theo tiếng, thấy một cô gái để tóc bằng đang phẫn nộ chỉ tay vào cô mắng mỏ.
Kiều Nhiễm Nhiễm: ?!
Ngay sau đó cô chợt nhớ ra bây giờ mình đã là thanh niên trí thức được xếp vào đại đội Tây Kiều thuộc công xã Hồng Tinh rồi.
Kiều Nhiễm Nhiễm hít vào một hơi thật sâu, không định đáp lại người kia.
Những chuyện nguyên thân từng làm thật sự đúng là không biết xấu hổ.
Thấy cô không nói năng gì, Đàm Tuyết Kiều nổi quạu, chạy bịch bịch tới, giơ tay đẩy cô.
Nào ngờ người Kiều Nhiễm Nhiễm lại nhoáng cái, cô ta đẩy hụt, suýt thì ngã nhào xuống đất.
"Bình tĩnh mà nói chuyện, đừng có động tay động chân."
Kiều Nhiễm Nhiễm cắn răng cố nhẫn nhịn, gắng gượng thẳng lưng lên, vừa rồi, cái lách người đó, cô đã dùng hết toàn bộ sức lực còn lại.
Chân cô đã nhũn ra, đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên từng chập.
“Kiều Nhiễm Nhiễm!” Đàm Tuyết Kiều nghiến răng nghiến lợi hô.
Trước mặt đám đông, cô nàng suýt thì té lăn ra rồi.
Đàm Tuyết Kiều đang trong cơn giận dữ, lúc này sắc mặt càng đáng sợ hơn.
“Tôi nghe được, không cần lớn tiếng vậy đâu.”
Kiều Nhiễm Nhiễm ngoáy ngoáy lỗ tai, chà, sắp điếc đến nơi rồi đấy.
Đàm Tuyết Kiều hít sâu một hơi, cố đè ngọn lửa giận đang phừng phừng trong ngực xuống, bình ổn hơi thở rồi mới nói:
“Kiều Nhiễm Nhiễm, cô có còn biết xấu hổ là gì nữa không? Toàn bộ khu thanh niên trí thức chúng ta đang nai lưng ra làm việc, cô thì sao?
Làm biếng chưa nói, lại còn tới bám lấy đồng chí Trần.”
Cô ấy vừa dứt lời, những thanh niên trí thức đang ngồi trong sân hóng chuyện cũng đều thay đổi sắc mặt.
Khu thanh niên trí thức hiện giờ đang góp lương thực thổi cơm chung, Kiều Nhiễm Nhiễm làm việc biếng nhác, điểm chấm công rất thấp, lương thực tới tay cũng ít, vậy tức là sẽ ăn lấn vào suất lương thực của họ.
Nhưng chính bọn họ cũng làm chưa đủ ăn, ai muốn hi sinh lương thực của mình nuôi một cục nợ như vậy chứ?
Mọi người ở đây đã bất mãn với Kiều Nhiễm Nhiễm từ rất lâu rồi.
Chẳng qua còn nể mặt nhau, ai cũng thấy ngại nếu phải là người đầu tiên đứng ra đề cập đến chuyện này.
Nhưng hiện tại đã có Đàm Tuyết Kiều lôi chuyện này ra tính sổ, những người khác đương nhiên đều sẽ cảm thấy không cần phải nể mặt mũi gì nữa.
Mấy trăm mét mà đi lâu như vậy, có thể thấy được tình hình giao thông thời này nát cỡ nào.
Khi đi tới cổng khu nhà thanh niên trí thức, Kiều Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp lấy hơi thì đã nghe thấy một giọng nữ đầy phẫn nộ kêu to.
"Kiều Nhiễm Nhiễm, cô có còn biết xấu hổ không?"
Kiều Nhiễm Nhiễm nhìn theo tiếng, thấy một cô gái để tóc bằng đang phẫn nộ chỉ tay vào cô mắng mỏ.
Kiều Nhiễm Nhiễm: ?!
Ngay sau đó cô chợt nhớ ra bây giờ mình đã là thanh niên trí thức được xếp vào đại đội Tây Kiều thuộc công xã Hồng Tinh rồi.
Kiều Nhiễm Nhiễm hít vào một hơi thật sâu, không định đáp lại người kia.
Những chuyện nguyên thân từng làm thật sự đúng là không biết xấu hổ.
Thấy cô không nói năng gì, Đàm Tuyết Kiều nổi quạu, chạy bịch bịch tới, giơ tay đẩy cô.
Nào ngờ người Kiều Nhiễm Nhiễm lại nhoáng cái, cô ta đẩy hụt, suýt thì ngã nhào xuống đất.
"Bình tĩnh mà nói chuyện, đừng có động tay động chân."
Kiều Nhiễm Nhiễm cắn răng cố nhẫn nhịn, gắng gượng thẳng lưng lên, vừa rồi, cái lách người đó, cô đã dùng hết toàn bộ sức lực còn lại.
Chân cô đã nhũn ra, đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên từng chập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kiều Nhiễm Nhiễm!” Đàm Tuyết Kiều nghiến răng nghiến lợi hô.
Trước mặt đám đông, cô nàng suýt thì té lăn ra rồi.
Đàm Tuyết Kiều đang trong cơn giận dữ, lúc này sắc mặt càng đáng sợ hơn.
“Tôi nghe được, không cần lớn tiếng vậy đâu.”
Kiều Nhiễm Nhiễm ngoáy ngoáy lỗ tai, chà, sắp điếc đến nơi rồi đấy.
Đàm Tuyết Kiều hít sâu một hơi, cố đè ngọn lửa giận đang phừng phừng trong ngực xuống, bình ổn hơi thở rồi mới nói:
“Kiều Nhiễm Nhiễm, cô có còn biết xấu hổ là gì nữa không? Toàn bộ khu thanh niên trí thức chúng ta đang nai lưng ra làm việc, cô thì sao?
Làm biếng chưa nói, lại còn tới bám lấy đồng chí Trần.”
Cô ấy vừa dứt lời, những thanh niên trí thức đang ngồi trong sân hóng chuyện cũng đều thay đổi sắc mặt.
Khu thanh niên trí thức hiện giờ đang góp lương thực thổi cơm chung, Kiều Nhiễm Nhiễm làm việc biếng nhác, điểm chấm công rất thấp, lương thực tới tay cũng ít, vậy tức là sẽ ăn lấn vào suất lương thực của họ.
Nhưng chính bọn họ cũng làm chưa đủ ăn, ai muốn hi sinh lương thực của mình nuôi một cục nợ như vậy chứ?
Mọi người ở đây đã bất mãn với Kiều Nhiễm Nhiễm từ rất lâu rồi.
Chẳng qua còn nể mặt nhau, ai cũng thấy ngại nếu phải là người đầu tiên đứng ra đề cập đến chuyện này.
Nhưng hiện tại đã có Đàm Tuyết Kiều lôi chuyện này ra tính sổ, những người khác đương nhiên đều sẽ cảm thấy không cần phải nể mặt mũi gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro