Xuyên Sách 70: Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Có Chết Cũng Kh...
Quả Quả Hữu Điểm Bì
2024-11-02 19:01:06
Nhưng khi nhìn khuôn mặt đang ấm ức tới cùng cực kia, những câu mắng đầy tức giận vốn chực chờ thốt lên lại bị anh ta nuốt xuống.
Trên khuôn mặt vốn trắng nõn của cô gái lập tức ửng đỏ, đôi mắt ngân ngấn nước.
Trần Diễn mất tự nhiên dời mắt đi, giọng cũng hạ nhỏ xuống.
"Cô thử lại lần nữa đi."
Không cần anh ta nói, lúc này Kiều Nhiễm Nhiễm chỉ hận không thể rời anh ta thật xa.
Loại uy hiếp toát lên từ trên người đàn ông phía dưới khiến Kiều Nhiễm Nhiễm vừa tức giận lại vừa sốt ruột.
Cô hít vào một hơi thật sâu, thử chống người dậy.
Nhưng cô càng sốt ruột thì lại càng không có sức lực.
Cách một lớp vải quần áo mỏng manh, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông càng lúc càng nóng.
Cô gái với đôi má đỏ bừng, đôi môi mọng hé mở, một mùi hương thoang thoảng lan ra từ trên người cô.
Cơ thể mềm mại vô lực ấy cứ dịch chuyển từng chút một trên người anh ta.
Đệt!
Trần Diễn không nhịn được thầm chửi một tiếng, lúc này hơi thở của anh ta cũng dần trở nên dồn dập.
Cô ả này!
Trong lúc hoảng hốt, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy tiếng tim đập mạnh và rối loạn như truyền tới từ trong lồng ngực vững chắc kia.
Làm cho nhịp tim của cô cũng loạn theo.
Không khí như bị thiêu đốt, khiến đuôi mắt Kiều Nhiễm Nhiễm càng lúc càng đỏ.
Cô cắn răng, lập tức ra sức.
Nhưng cô vừa nâng người lên, không biết chạm vào chỗ nào mà anh ta đột nhiên hét lên một tiếng.
Sau đó là hai tiếng roạt roạt.
Một giây sau, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó là tiếng bịch thật mạnh.
Toàn thân cô bị anh ta đẩy xuống, đập lên ván giường.
Kiều Nhiễm Nhiễm choáng váng một lúc.
Chờ khi mở mắt ra, cô mới thấy người đàn ông vừa rồi còn bị trói bằng dây thừng mà đã giãy thoát ra rồi.
"Anh..."
Kiều Nhiễm Nhiễm trợn tròn mắt, nhìn dây thừng bị anh ta kéo đứt, trong lòng có nhận thức rõ ràng về sức mạnh khủng khiếp của anh ta.
Nhớ tới ban nãy mình đi khiêu khích người ta, Kiều Nhiễm Nhiễm không khỏi thấy trong lòng căng thẳng.
Cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc, Trần Diễn lộn người nhảy xuống khỏi giường.
Nhìn cô gái với sắc mặt tái nhợt trên giường kia, Trần Diễn nói với vẻ mặt vô cùng khó coi:
"Ngừng cái trò hề này của cô đi nhé, tôi đã nói rồi, tuyệt đối không bao giờ cưới cô!"
Kiều Nhiễm Nhiễm: ...
Cô hít vào một hơi thật sâu rồi tự nhủ, không cần so đo với gã đàn ông này.
"Vậy thì anh nghĩ nhiều rồi, dù có chết tôi cũng không lấy anh đâu!"
"Xùy! Nhớ lời cô nói đấy!" Trần Diễn cười lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi.
Trên khuôn mặt vốn trắng nõn của cô gái lập tức ửng đỏ, đôi mắt ngân ngấn nước.
Trần Diễn mất tự nhiên dời mắt đi, giọng cũng hạ nhỏ xuống.
"Cô thử lại lần nữa đi."
Không cần anh ta nói, lúc này Kiều Nhiễm Nhiễm chỉ hận không thể rời anh ta thật xa.
Loại uy hiếp toát lên từ trên người đàn ông phía dưới khiến Kiều Nhiễm Nhiễm vừa tức giận lại vừa sốt ruột.
Cô hít vào một hơi thật sâu, thử chống người dậy.
Nhưng cô càng sốt ruột thì lại càng không có sức lực.
Cách một lớp vải quần áo mỏng manh, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông càng lúc càng nóng.
Cô gái với đôi má đỏ bừng, đôi môi mọng hé mở, một mùi hương thoang thoảng lan ra từ trên người cô.
Cơ thể mềm mại vô lực ấy cứ dịch chuyển từng chút một trên người anh ta.
Đệt!
Trần Diễn không nhịn được thầm chửi một tiếng, lúc này hơi thở của anh ta cũng dần trở nên dồn dập.
Cô ả này!
Trong lúc hoảng hốt, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy tiếng tim đập mạnh và rối loạn như truyền tới từ trong lồng ngực vững chắc kia.
Làm cho nhịp tim của cô cũng loạn theo.
Không khí như bị thiêu đốt, khiến đuôi mắt Kiều Nhiễm Nhiễm càng lúc càng đỏ.
Cô cắn răng, lập tức ra sức.
Nhưng cô vừa nâng người lên, không biết chạm vào chỗ nào mà anh ta đột nhiên hét lên một tiếng.
Sau đó là hai tiếng roạt roạt.
Một giây sau, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó là tiếng bịch thật mạnh.
Toàn thân cô bị anh ta đẩy xuống, đập lên ván giường.
Kiều Nhiễm Nhiễm choáng váng một lúc.
Chờ khi mở mắt ra, cô mới thấy người đàn ông vừa rồi còn bị trói bằng dây thừng mà đã giãy thoát ra rồi.
"Anh..."
Kiều Nhiễm Nhiễm trợn tròn mắt, nhìn dây thừng bị anh ta kéo đứt, trong lòng có nhận thức rõ ràng về sức mạnh khủng khiếp của anh ta.
Nhớ tới ban nãy mình đi khiêu khích người ta, Kiều Nhiễm Nhiễm không khỏi thấy trong lòng căng thẳng.
Cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc, Trần Diễn lộn người nhảy xuống khỏi giường.
Nhìn cô gái với sắc mặt tái nhợt trên giường kia, Trần Diễn nói với vẻ mặt vô cùng khó coi:
"Ngừng cái trò hề này của cô đi nhé, tôi đã nói rồi, tuyệt đối không bao giờ cưới cô!"
Kiều Nhiễm Nhiễm: ...
Cô hít vào một hơi thật sâu rồi tự nhủ, không cần so đo với gã đàn ông này.
"Vậy thì anh nghĩ nhiều rồi, dù có chết tôi cũng không lấy anh đâu!"
"Xùy! Nhớ lời cô nói đấy!" Trần Diễn cười lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro