Xuyên Sách 70: Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Cô Có Biết Xấu...
Quả Quả Hữu Điểm Bì
2024-11-02 19:01:06
Ở đời sau, ảnh cơ bụng tám múi này đầy rẫy trên mạng.
Nhưng đối với Kiều Nhiễm Nhiễm, vóc dáng như thế giống như là trưởng thành theo quan niệm thẩm mĩ của cô.
Nhất thời cô quên mất phải dời mắt đi.
"Kiều Nhiễm Nhiễm, cô có biết xấu hổ không?"
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông vang lên.
Kiều Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn thì lập tức im bặt, trên mặt cũng có chút ngượng ngùng.
Hóa ra người trong sông là Trần Diễn, người ngày nào cũng đến đây tắm rửa.
Nhưng mà thua người không thua trận, Kiều Nhiễm Nhiễm cũng nghiêm mặt nói với anh ta:
"Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ? Trời còn chưa tối đã cởi quần áo tắm rửa ở đây rồi!"
Cho dù Trần Diễn biết cô không biết xấu hổ, nhưng giây phút này anh ta cũng không khỏi kinh ngạc.
Đây thật là lời mà một đồng chí nữ có thể nói ra miệng ư?
Nhìn đồng chí nam tắm rửa, rốt cuộc cô có biết xấu hổ không?
Nếu như người khác gặp phải chuyện này, chắc chắn sẽ vội vã bỏ chạy ngay, nào có ai giống cô vẫn đứng im tại chỗ tiếp tục cãi lý cho bằng được.
Nhất thời mặt Trần Diễn đen như nhọ nồi.
Nhưng ngay sau đó anh chợt nhớ tới cảnh tượng ban ngày cô nàng trói mình vào căn nhà tranh kia.
Có thể thấy được cô nàng này thật sự không biết liêm sỉ là gì.
Trần Diễn cắn răng chửi nhỏ một tiếng, chẳng buồn cãi cọ với cô, chỉ sầm mặt ra khỏi làn nước.
Chiếm thế thượng phong, khiến anh ta tức giận như thế làm cho Kiều Nhiễm Nhiễm sung sướng sảng khoái hệt như được ăn một miếng dưa hấu giữa tháng sáu nóng nực.
Cô cũng không ham chiến, đang định quay người rời khỏi thì đột nhiên lại thấy bên cạnh có một đồ vật gì dài dài đang bò trườn về phía bên này.
Kiều Nhiễm Nhiễm: ?!
Sau khi nhìn thấy rõ ràng thứ kia là gì...
"Rắn, rắn a a a..."
Kiều Nhiễm Nhiễm hét lên một tiếng, ném cái xô, quay người vội vã chạy ra sau.
Nào ngờ cô lại đâm sầm vào trong một lồng ngực vững chắc, vang lên tiếp bụp rõ to.
Cú đâm này khiến Kiều Nhiễm Nhiễm choáng váng.
Nhưng tay chân lại tựa như tự có ý thức, hệt như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, cô vừa la hét vừa ba chân bốn cẳng bám lên cơ thể người đàn ông.
Cả hai tay hai chân cô ôm chặt người kia, cơ thể thì không ngừng run rẩy.
"Mẹ nó! Kiều Nhiễm Nhiễm! Cô muốn làm cái gì?"
Trần Diễn vốn có tâm trạng rất tệ, lại bị cô ôm chặt cả người, khiến sắc mặt anh đã khó có thể dùng từ tái mét để hình dung nữa.
"Có, có có rắn!"
Kiều Nhiễm Nhiễm răng run lập cập, giọng nói cũng vô cùng run rẩy, có thể thấy là thật bị dọa.
Nghe vậy, Trần Diễn cau mày nhìn xuống mặt đất, nhưng lại không thấy gì cả.
Nhưng đối với Kiều Nhiễm Nhiễm, vóc dáng như thế giống như là trưởng thành theo quan niệm thẩm mĩ của cô.
Nhất thời cô quên mất phải dời mắt đi.
"Kiều Nhiễm Nhiễm, cô có biết xấu hổ không?"
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông vang lên.
Kiều Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn thì lập tức im bặt, trên mặt cũng có chút ngượng ngùng.
Hóa ra người trong sông là Trần Diễn, người ngày nào cũng đến đây tắm rửa.
Nhưng mà thua người không thua trận, Kiều Nhiễm Nhiễm cũng nghiêm mặt nói với anh ta:
"Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ? Trời còn chưa tối đã cởi quần áo tắm rửa ở đây rồi!"
Cho dù Trần Diễn biết cô không biết xấu hổ, nhưng giây phút này anh ta cũng không khỏi kinh ngạc.
Đây thật là lời mà một đồng chí nữ có thể nói ra miệng ư?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn đồng chí nam tắm rửa, rốt cuộc cô có biết xấu hổ không?
Nếu như người khác gặp phải chuyện này, chắc chắn sẽ vội vã bỏ chạy ngay, nào có ai giống cô vẫn đứng im tại chỗ tiếp tục cãi lý cho bằng được.
Nhất thời mặt Trần Diễn đen như nhọ nồi.
Nhưng ngay sau đó anh chợt nhớ tới cảnh tượng ban ngày cô nàng trói mình vào căn nhà tranh kia.
Có thể thấy được cô nàng này thật sự không biết liêm sỉ là gì.
Trần Diễn cắn răng chửi nhỏ một tiếng, chẳng buồn cãi cọ với cô, chỉ sầm mặt ra khỏi làn nước.
Chiếm thế thượng phong, khiến anh ta tức giận như thế làm cho Kiều Nhiễm Nhiễm sung sướng sảng khoái hệt như được ăn một miếng dưa hấu giữa tháng sáu nóng nực.
Cô cũng không ham chiến, đang định quay người rời khỏi thì đột nhiên lại thấy bên cạnh có một đồ vật gì dài dài đang bò trườn về phía bên này.
Kiều Nhiễm Nhiễm: ?!
Sau khi nhìn thấy rõ ràng thứ kia là gì...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Rắn, rắn a a a..."
Kiều Nhiễm Nhiễm hét lên một tiếng, ném cái xô, quay người vội vã chạy ra sau.
Nào ngờ cô lại đâm sầm vào trong một lồng ngực vững chắc, vang lên tiếp bụp rõ to.
Cú đâm này khiến Kiều Nhiễm Nhiễm choáng váng.
Nhưng tay chân lại tựa như tự có ý thức, hệt như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, cô vừa la hét vừa ba chân bốn cẳng bám lên cơ thể người đàn ông.
Cả hai tay hai chân cô ôm chặt người kia, cơ thể thì không ngừng run rẩy.
"Mẹ nó! Kiều Nhiễm Nhiễm! Cô muốn làm cái gì?"
Trần Diễn vốn có tâm trạng rất tệ, lại bị cô ôm chặt cả người, khiến sắc mặt anh đã khó có thể dùng từ tái mét để hình dung nữa.
"Có, có có rắn!"
Kiều Nhiễm Nhiễm răng run lập cập, giọng nói cũng vô cùng run rẩy, có thể thấy là thật bị dọa.
Nghe vậy, Trần Diễn cau mày nhìn xuống mặt đất, nhưng lại không thấy gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro