Xuyên Sách 70: Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Cô Sẽ Không Bị...
Quả Quả Hữu Điểm Bì
2024-11-02 19:01:06
Ngay sau khi Kiều Nhiễm Nhiễm nói xong, căn bếp trở nên yên tĩnh, một cảm giác ngột ngạt bao trùm trong không gian nhỏ hẹp này.
Cả căn bếp chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở thương tâm của Kiều Nhiễm Nhiễm.
Bộ dạng đáng thương hệt như một con mèo con bị thương, khiến người ta không khỏi ngứa ngáy tim phổi.
Mọi người đều cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bọn họ đều là người tới từ thành phố, từ nhỏ đã không nói đến ăn ngon mặc đẹp, chít ít không cần phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Nhưng bây giờ, bọn họ bỗng nhiên bị ném xuống ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, mỗi ngày việc làm không hết, nhưng cơm lại không bao giờ đủ ăn.
Không chết đói đã là tốt rồi.
Nào có ai tốt hơn ai chứ?
Nghĩ đến đây, mọi người lại nhao nhao ném ánh mắt trách móc về phía Đàm Tuyết Kiều.
Dù có nói như thế nào, cũng không nên đi cười nhạo một người ăn không đủ no.
Biết mình lỡ lời, mặt Đàm Tuyết Kiều đỏ bừng, nhìn cô gái đang khóc không kiềm chế được mà cô ta có chút luống cuống chân tay.
Cô ta khẽ rung rung đôi môi, một lúc lâu, mới nặn ra một câu "Tôi xin lỗi".
Nghe thấy Đàm Tuyết Kiều, người luôn mâu thuẫn với Kiều Nhiễm Nhiễm, đã xin lỗi, những người khác cũng cảm thấy có chút băn khoăn, bọn họ bèn lên tiếng xin lỗi cô.
Trong chốc lát, tiếng xin lỗi liên tiếp vang lên trong bếp.
Sau khi trút giận nỗi niềm cảm xúc, Kiều Nhiễm Nhiễm mới bình tĩnh lại.
Cô lau nước mắt trên mặt rồi nghiêm mặt, nói với mọi người:
"Trước kia quả thật tôi có chỗ làm không đúng, các người đối xử với tôi như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Sau này tôi sẽ cố gắng sửa chữa, hi vọng các đồng chí cho tôi một cơ hội để hoà nhập vào tập thể này."
Người ta nói rằng con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng, nghe lời cô nói, làm sao mọi người còn có thể nói ra cái gì chữ “không”?
Họ đều tỏ vẻ nếu cô thay đổi thì sẽ là đồng chí tốt, mọi người nên đoàn kết, yêu thương nhau, giúp đỡ lẫn nhau.
Chỉ khi gắn bó với nhau thì họ mới có thể sống sót trong đội này.
Kiều Nhiễm Nhiễm chớp chớp mắt, trong lòng có hơi xúc động.
Ban nãy cô cố ý nói như vậy và rồi khóc lóc, thực ra chỉ đơn giản là vì uất ức khi tự dưng bị ném vào trong thời đại xa lạ này.
Nhưng bọn họ tin tưởng cô như thế, vả lại còn tiếp nhận cô thêm lần nữa.
Thật sự… quá chất phác!
“Ting! Kiểm tra thấy ký chủ được năng lượng tích cực cảm hóa, xin hãy tiếp tục cố gắng!”
Kiều Nhiễm Nhiễm: …
Suýt nữa thì cô đã trúng bẫy của hệ thống rồi!
Thế giới này chính là giả! Chỉ là để cải tạo cô mà thôi!
Cô sẽ không bị mắc lừa đâu!
Cả căn bếp chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở thương tâm của Kiều Nhiễm Nhiễm.
Bộ dạng đáng thương hệt như một con mèo con bị thương, khiến người ta không khỏi ngứa ngáy tim phổi.
Mọi người đều cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bọn họ đều là người tới từ thành phố, từ nhỏ đã không nói đến ăn ngon mặc đẹp, chít ít không cần phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Nhưng bây giờ, bọn họ bỗng nhiên bị ném xuống ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, mỗi ngày việc làm không hết, nhưng cơm lại không bao giờ đủ ăn.
Không chết đói đã là tốt rồi.
Nào có ai tốt hơn ai chứ?
Nghĩ đến đây, mọi người lại nhao nhao ném ánh mắt trách móc về phía Đàm Tuyết Kiều.
Dù có nói như thế nào, cũng không nên đi cười nhạo một người ăn không đủ no.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết mình lỡ lời, mặt Đàm Tuyết Kiều đỏ bừng, nhìn cô gái đang khóc không kiềm chế được mà cô ta có chút luống cuống chân tay.
Cô ta khẽ rung rung đôi môi, một lúc lâu, mới nặn ra một câu "Tôi xin lỗi".
Nghe thấy Đàm Tuyết Kiều, người luôn mâu thuẫn với Kiều Nhiễm Nhiễm, đã xin lỗi, những người khác cũng cảm thấy có chút băn khoăn, bọn họ bèn lên tiếng xin lỗi cô.
Trong chốc lát, tiếng xin lỗi liên tiếp vang lên trong bếp.
Sau khi trút giận nỗi niềm cảm xúc, Kiều Nhiễm Nhiễm mới bình tĩnh lại.
Cô lau nước mắt trên mặt rồi nghiêm mặt, nói với mọi người:
"Trước kia quả thật tôi có chỗ làm không đúng, các người đối xử với tôi như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Sau này tôi sẽ cố gắng sửa chữa, hi vọng các đồng chí cho tôi một cơ hội để hoà nhập vào tập thể này."
Người ta nói rằng con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng, nghe lời cô nói, làm sao mọi người còn có thể nói ra cái gì chữ “không”?
Họ đều tỏ vẻ nếu cô thay đổi thì sẽ là đồng chí tốt, mọi người nên đoàn kết, yêu thương nhau, giúp đỡ lẫn nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ khi gắn bó với nhau thì họ mới có thể sống sót trong đội này.
Kiều Nhiễm Nhiễm chớp chớp mắt, trong lòng có hơi xúc động.
Ban nãy cô cố ý nói như vậy và rồi khóc lóc, thực ra chỉ đơn giản là vì uất ức khi tự dưng bị ném vào trong thời đại xa lạ này.
Nhưng bọn họ tin tưởng cô như thế, vả lại còn tiếp nhận cô thêm lần nữa.
Thật sự… quá chất phác!
“Ting! Kiểm tra thấy ký chủ được năng lượng tích cực cảm hóa, xin hãy tiếp tục cố gắng!”
Kiều Nhiễm Nhiễm: …
Suýt nữa thì cô đã trúng bẫy của hệ thống rồi!
Thế giới này chính là giả! Chỉ là để cải tạo cô mà thôi!
Cô sẽ không bị mắc lừa đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro