Xuyên Sách 70: Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Đồ Lưu Manh
Quả Quả Hữu Điểm Bì
2024-11-02 19:01:06
Lúc này anh mới cảm giác được, cơ thể dán chặt người anh mềm mại như thế nào, tư thế này mờ ám bao nhiêu.
Nhất thời mặt của Trần Diễn từ đen chuyển sang đỏ, lại từ đỏ chuyển sang xanh, cả người cứng đơ như cục đá, không dám động đậy.
Anh hơi mất tự nhiên quay mặt đi, giọng nói hung tợn như trước: "Cô không biết tự mình nhìn à?"
Kiều Nhiễm Nhiễm nhìn vẻ mặt của anh không giống như đang nói dối, thế mới yên tâm.
Chờ khi cô bình tĩnh lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Lúc này Kiều Nhiễm Nhiễm mới nhận ra tư thế cô đang ôm anh ám muội đến mức nào.
Hai cánh tay quấn chặt quanh cổ người đàn ông, hai chân thì kẹp cứng eo anh.
Vậy thứ chọc vào người cô...
“Đồ lưu manh!” Kiều Nhiễm Nhiễm vừa tức giận vừa khẩn trương.
Nghe thấy phản ứng dữ dội của cô, Trần Diễn gần như tức giận bật cười: “Tôi là đàn ông! Không phải người chết!”
Kiều Nhiễm Nhiễm sửng sốt, cả người cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy.
Cô cũng nhớ ra, vừa rồi dưới tình huống cấp bách, chính cô đã dùng cả tay chân trèo lên người anh.
“Xin lỗi!”
Vừa nói Kiều Nhiễm Nhiễm vừa tuột xuống khỏi người anh.
Chẳng biết có phải vì vừa rồi quá sợ hãi không mà bây giờ lấy lại tinh thần, cô cảm thấy cơ thể mình lại mất hết sức lực.
Cả người cứ thế dán sát người anh mà trượt xuống.
Kiều Nhiễm Nhiễm:...
Trần Diễn:...
Như phản xạ có điều kiện Kiều Nhiễm Nhiễm lùi lại một bước.
Nhưng cô quên mất rằng tay chân mình bây giờ đã mềm nhũn, mắt thấy cả người sắp té xuống bùn.
Trước khi tiếng kêu kinh hãi phát ra, giây tiếp theo, cánh tay của cô bị tóm lấy kéo lên.
“Cảm ơn anh.” Kiều Nhiễm Nhiễm vẫn còn kinh hãi, lắp bắp nói ra ba từ kia.
Mà sắc mặt Trần Diễn đen sì, không nói tiếng nào, chỉ đỡ cô ngồi lên trên một tảng đá lớn.
Đợi cô ngồi xuống, anh lập tức quay người bỏ đi.
Tốc độ nhanh đến mức ai không biết còn tưởng rằng sau lưng có ma quỷ, mãnh thú nào đó đang đuổi theo.
Kiều Nhiễm Nhiễm ngồi trên tảng đá nhìn theo bóng dáng anh vội vã rời đi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Phản ứng của anh ta như thể cô không biết xấu hổ cố tình quyến rũ, đu bám anh ta vậy.
Nhưng nghĩ tới cảnh tượng lúng túng vừa rồi, Kiều Nhiễm Nhiễm cũng đỏ bừng cả mặt.
Lúc này cô mới cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Kiều Nhiễm Nhiễm:...
Ngồi một lúc cho dịu lại, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm giác được sức lực trong cơ thể dần dần khôi phục.
Cô nhìn xung quanh, không thấy con vật dài dài khả nghi nào, cô bèn xách thùng lên rồi guồng chân chạy khỏi chỗ đó.
Về việc chân có dẫm phải bùn đất hay không, cô không thèm quan tâm nữa.
Chỉ là lần này cô không dám nhìn loạn xung quanh, ngó đông ngó tây nữa, mà cẩn thận xác định đường đi.
Nhất thời mặt của Trần Diễn từ đen chuyển sang đỏ, lại từ đỏ chuyển sang xanh, cả người cứng đơ như cục đá, không dám động đậy.
Anh hơi mất tự nhiên quay mặt đi, giọng nói hung tợn như trước: "Cô không biết tự mình nhìn à?"
Kiều Nhiễm Nhiễm nhìn vẻ mặt của anh không giống như đang nói dối, thế mới yên tâm.
Chờ khi cô bình tĩnh lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Lúc này Kiều Nhiễm Nhiễm mới nhận ra tư thế cô đang ôm anh ám muội đến mức nào.
Hai cánh tay quấn chặt quanh cổ người đàn ông, hai chân thì kẹp cứng eo anh.
Vậy thứ chọc vào người cô...
“Đồ lưu manh!” Kiều Nhiễm Nhiễm vừa tức giận vừa khẩn trương.
Nghe thấy phản ứng dữ dội của cô, Trần Diễn gần như tức giận bật cười: “Tôi là đàn ông! Không phải người chết!”
Kiều Nhiễm Nhiễm sửng sốt, cả người cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cũng nhớ ra, vừa rồi dưới tình huống cấp bách, chính cô đã dùng cả tay chân trèo lên người anh.
“Xin lỗi!”
Vừa nói Kiều Nhiễm Nhiễm vừa tuột xuống khỏi người anh.
Chẳng biết có phải vì vừa rồi quá sợ hãi không mà bây giờ lấy lại tinh thần, cô cảm thấy cơ thể mình lại mất hết sức lực.
Cả người cứ thế dán sát người anh mà trượt xuống.
Kiều Nhiễm Nhiễm:...
Trần Diễn:...
Như phản xạ có điều kiện Kiều Nhiễm Nhiễm lùi lại một bước.
Nhưng cô quên mất rằng tay chân mình bây giờ đã mềm nhũn, mắt thấy cả người sắp té xuống bùn.
Trước khi tiếng kêu kinh hãi phát ra, giây tiếp theo, cánh tay của cô bị tóm lấy kéo lên.
“Cảm ơn anh.” Kiều Nhiễm Nhiễm vẫn còn kinh hãi, lắp bắp nói ra ba từ kia.
Mà sắc mặt Trần Diễn đen sì, không nói tiếng nào, chỉ đỡ cô ngồi lên trên một tảng đá lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi cô ngồi xuống, anh lập tức quay người bỏ đi.
Tốc độ nhanh đến mức ai không biết còn tưởng rằng sau lưng có ma quỷ, mãnh thú nào đó đang đuổi theo.
Kiều Nhiễm Nhiễm ngồi trên tảng đá nhìn theo bóng dáng anh vội vã rời đi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Phản ứng của anh ta như thể cô không biết xấu hổ cố tình quyến rũ, đu bám anh ta vậy.
Nhưng nghĩ tới cảnh tượng lúng túng vừa rồi, Kiều Nhiễm Nhiễm cũng đỏ bừng cả mặt.
Lúc này cô mới cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Kiều Nhiễm Nhiễm:...
Ngồi một lúc cho dịu lại, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm giác được sức lực trong cơ thể dần dần khôi phục.
Cô nhìn xung quanh, không thấy con vật dài dài khả nghi nào, cô bèn xách thùng lên rồi guồng chân chạy khỏi chỗ đó.
Về việc chân có dẫm phải bùn đất hay không, cô không thèm quan tâm nữa.
Chỉ là lần này cô không dám nhìn loạn xung quanh, ngó đông ngó tây nữa, mà cẩn thận xác định đường đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro