Xuyên Sách 70: Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Làm Biếng Thì N...
Quả Quả Hữu Điểm Bì
2024-11-02 19:01:06
Và thế là, Kiều Nhiễm Nhiễm đang phải ngồi nhìn chòng chọc miếng dưa muối trong bát, không biết phải làm sao.
Vứt đi chắc chắn không được, chưa nói hệ thống kia sẽ làm gì cô nếu cô dám vứt đồ ăn, chỉ nói ở thời đại đói kém này mà dám lãng phí đồ ăn là sẽ bị sét đánh đấy.
Cuối cùng, Kiều Nhiễm Nhiễm rót cốc nước to, ngâm miếng dưa muối kia vào, đợi tối nó nhả bớt mặn rồi ăn sau.
Cô không tin ngâm lâu như thế còn có thể mặn rụng răng như cũ được.
Thanh niên trí thức có một giờ nghỉ trưa, Kiều Nhiễm Nhiễm có cảm giác mình chỉ vừa nhắm mắt lại thì tiếng kẻng báo giờ làm đã vang lên rồi.
“Kiều Nhiễm Nhiễm, dậy thôi.”
Trong cơn mơ màng, Kiều Nhiễm Nhiễm nghe thấy có ai đó gọi mình, bèn cố gắng nhấc mí mắt lên.
Trông thấy nóc nhà tranh đen tuyền, cô ngơ ngác như không biết mình đang ở nơi nào.
“Mau lên, muộn giờ mất đấy.” Đó là giọng của Từ Diệp Cầm.
Kiều Nhiễm Nhiễm bừng tỉnh, mở to mắt nhìn, chỉ kịp thấy bóng Từ Diệp Cầm vội vã chạy ra cửa.
Không kịp nghĩ ngợi, cô cũng vội vàng chụp mũ lên đầu, chạy ra theo.
Điểm chấm công của cô còn chưa kiếm đủ đâu.
Nghĩ tới bữa cơm trưa chẳng bằng cơm heo kia, Kiều Nhiễm Nhiễm càng thêm chờ mong chiếc bánh bao thịt của hệ thống.
Dọc đường không có mấy bóng người qua, Kiều Nhiễm Nhiễm càng thêm vội vã.
Chiều nay cô được phân công tiếp tục nhổ cỏ, chỉ đổi một khoảnh ruộng khác.
Có kinh nghiệm buổi sáng, Kiều Nhiễm Nhiễm đã không đến mức kháng cự việc xuống ruộng lao động như trước.
Tới bờ ruộng, cô xắn cao ống quần và tay áo, bỏ dép, lội vào ruộng.
Lúc này chắc khoảng hai giờ chiều, nắng rất gắt, nước trong ruộng đã nóng bỏng lên, không lành lạnh như buổi sáng nữa.
Mới nhổ cỏ được một lát, Kiều Nhiễm Nhiễm đã hoa mắt chóng mặt vì nắng.
Việc nhà nông quả không phải dành cho con người, quá khổ cực.
Tưởng tượng những tháng ngày sống thế này còn phải kéo dài suốt hai năm nữa, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy toàn thân bất ổn.
Ý tưởng tìm một anh chồng làm chỗ dựa càng thêm bức thiết.
Còn việc chịu khổ chịu nhọc mà hệ thống đã nói á?
Xin lỗi, ai thích thì đi mà chịu.
Cô bị kéo tới đây đều do lỗi của hệ thống, việc gì cô phải nghe lời nó?
Càng nghĩ càng tức, Kiều Nhiễm Nhiễm túm một nắm cổ, tưởng tượng đó là hệ thống rồi hung ác giật một nhát thật mạnh.
“Nhìn kìa, đấy là thanh niên trí thức Kiều đấy.”
“Thanh niên trí thức Kiều thật sự đã chăm chỉ hẳn lên rồi, nhìn cô ấy làm việc hăng không kìa.”
“Đúng vậy, sáng nay có người nói thế, tôi còn không tin cơ.”
Những người đi ngang qua cứ bàn tán sôi nổi không ngừng khiến Kiều Nhiễm Nhiễm bối rối.
Đột nhiên cảm thấy làm biếng thì ngại quá!
Vứt đi chắc chắn không được, chưa nói hệ thống kia sẽ làm gì cô nếu cô dám vứt đồ ăn, chỉ nói ở thời đại đói kém này mà dám lãng phí đồ ăn là sẽ bị sét đánh đấy.
Cuối cùng, Kiều Nhiễm Nhiễm rót cốc nước to, ngâm miếng dưa muối kia vào, đợi tối nó nhả bớt mặn rồi ăn sau.
Cô không tin ngâm lâu như thế còn có thể mặn rụng răng như cũ được.
Thanh niên trí thức có một giờ nghỉ trưa, Kiều Nhiễm Nhiễm có cảm giác mình chỉ vừa nhắm mắt lại thì tiếng kẻng báo giờ làm đã vang lên rồi.
“Kiều Nhiễm Nhiễm, dậy thôi.”
Trong cơn mơ màng, Kiều Nhiễm Nhiễm nghe thấy có ai đó gọi mình, bèn cố gắng nhấc mí mắt lên.
Trông thấy nóc nhà tranh đen tuyền, cô ngơ ngác như không biết mình đang ở nơi nào.
“Mau lên, muộn giờ mất đấy.” Đó là giọng của Từ Diệp Cầm.
Kiều Nhiễm Nhiễm bừng tỉnh, mở to mắt nhìn, chỉ kịp thấy bóng Từ Diệp Cầm vội vã chạy ra cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không kịp nghĩ ngợi, cô cũng vội vàng chụp mũ lên đầu, chạy ra theo.
Điểm chấm công của cô còn chưa kiếm đủ đâu.
Nghĩ tới bữa cơm trưa chẳng bằng cơm heo kia, Kiều Nhiễm Nhiễm càng thêm chờ mong chiếc bánh bao thịt của hệ thống.
Dọc đường không có mấy bóng người qua, Kiều Nhiễm Nhiễm càng thêm vội vã.
Chiều nay cô được phân công tiếp tục nhổ cỏ, chỉ đổi một khoảnh ruộng khác.
Có kinh nghiệm buổi sáng, Kiều Nhiễm Nhiễm đã không đến mức kháng cự việc xuống ruộng lao động như trước.
Tới bờ ruộng, cô xắn cao ống quần và tay áo, bỏ dép, lội vào ruộng.
Lúc này chắc khoảng hai giờ chiều, nắng rất gắt, nước trong ruộng đã nóng bỏng lên, không lành lạnh như buổi sáng nữa.
Mới nhổ cỏ được một lát, Kiều Nhiễm Nhiễm đã hoa mắt chóng mặt vì nắng.
Việc nhà nông quả không phải dành cho con người, quá khổ cực.
Tưởng tượng những tháng ngày sống thế này còn phải kéo dài suốt hai năm nữa, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy toàn thân bất ổn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý tưởng tìm một anh chồng làm chỗ dựa càng thêm bức thiết.
Còn việc chịu khổ chịu nhọc mà hệ thống đã nói á?
Xin lỗi, ai thích thì đi mà chịu.
Cô bị kéo tới đây đều do lỗi của hệ thống, việc gì cô phải nghe lời nó?
Càng nghĩ càng tức, Kiều Nhiễm Nhiễm túm một nắm cổ, tưởng tượng đó là hệ thống rồi hung ác giật một nhát thật mạnh.
“Nhìn kìa, đấy là thanh niên trí thức Kiều đấy.”
“Thanh niên trí thức Kiều thật sự đã chăm chỉ hẳn lên rồi, nhìn cô ấy làm việc hăng không kìa.”
“Đúng vậy, sáng nay có người nói thế, tôi còn không tin cơ.”
Những người đi ngang qua cứ bàn tán sôi nổi không ngừng khiến Kiều Nhiễm Nhiễm bối rối.
Đột nhiên cảm thấy làm biếng thì ngại quá!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro