Xuyên Sách 70: Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Nghiêm Khắc Kiể...
Quả Quả Hữu Điểm Bì
2024-11-02 19:01:06
“Đồng chí Đàm nói đúng lắm, chúng ta tới đây để được giai cấp bần nông và trung nông giáo dục lại, trốn tránh lao động là hành vi đáng xấu hổ.”
Thiệu Ngọc Minh đẩy gọng kính, nói với vẻ nghiêm trang.
Anh ta là từ điển sống về ngôn ngữ cách mạng của khu thanh niên trí thức này.
Ngày ngày cầm cuốn sách về phương hướng và đường lối của Đảng, mở miệng là trích lời chủ tịch.
“Kiều Nhiễm Nhiễm, một năm nay cô làm được bao nhiêu? Chút xíu công điểm đấy đủ cho cô ăn sao?
Ngày ngày mặt dày đến ăn đồ của tập thể, không thấy thẹn à?”
Từ Diệp Cầm đã muốn chỉ trích Kiều Nhiễm Nhiễm từ lâu.
Người này lúc nào cũng chọn việc nhẹ né việc nặng, việc này không biết làm việc kia sợ mệt, ăn không ngồi rỗi, thật chướng mắt.
Ở đây, ai mà chẳng là người từ thành phố tới?
Chỉ mình cô nàng là con gái cưng của cha mẹ, chưa từng động tay động chân vào việc nặng chắc?
Con gái nhà địa chủ cũng không đến mức õng ẹo như cô nàng Kiều Nhiễm Nhiễm này.
Những người còn lại tuy không nói gì thêm nhưng nhìn sắc mặt cũng đủ biết, ý của họ cũng là như vậy.
Bị chỉ trích tận mặt trước bao người quen, nếu là người dễ tổn thương, có lẽ đã xấu hổ đến chết đi được.
Nhưng Kiều Nhiễm Nhiễm trước nay vốn vô tâm vô tính, da mặt cũng thuộc hàng siêu dày.
Vài lời chỉ trích thậm chí còn chưa dám nói thô tục, chưa tính là chửi mắng đâu, không có bất kì tính sát thương nào với cô cả.
Chỉ có điều, sắp tới cô vẫn còn cần ở lại đây một thời gian, không thể không để ý đến ý tưởng và cảm xúc của người khác được.
Nghĩ tới đây, Kiều Nhiễm Nhiễm rũ mắt, run giọng:
“Hai ngày nay tôi đã nghiêm khắc kiểm điểm lại bản thân, cũng đã nhận thức rõ những sai lầm của mình, hôm nay tôi tới tìm đồng chí Trần là để nói lời xin lỗi.”
Kiều Nhiễm Nhiễm vốn rất xinh đẹp, làn da trắng nõn đến hoa mắt người nhìn, xuống nông thôn lao động một năm mà chưa hề đen đi chút nào.
Lúc này, cô lại đang không được khỏe, sắc mặt càng trắng bệch đến phát sợ, người nhìn yếu ớt mong manh, khiến người ta động lòng trắc ẩn.
Nhưng ‘người ta’ đó không bao gồm các nữ thanh niên trí thức.
Khu thanh niên trí thức này có tổng cộng bốn nữ thanh niên trí thức, ba người kia đã sớm phát ngán Kiều Nhiễm Nhiễm rồi.
“Thôi đừng vờ vịt nữa. Kiều Nhiễm Nhiễm, cô là loại người gì, người khác không biết, chứ người ở đây ai mà không rõ?”
Thấy đám nam thanh niên trí thức bắt đầu có dấu hiệu thương tiếc cô nàng Kiều Nhiễm Nhiễm này, Đàm Tuyết Kiều sa sầm mặt, lại chỉ tay mắng tiếp.
Nghe cô ấy nói thế, đám thanh niên mới hồi phục tinh thần, sắc mặt cũng thoáng thay đổi.
Thiệu Ngọc Minh đẩy gọng kính, nói với vẻ nghiêm trang.
Anh ta là từ điển sống về ngôn ngữ cách mạng của khu thanh niên trí thức này.
Ngày ngày cầm cuốn sách về phương hướng và đường lối của Đảng, mở miệng là trích lời chủ tịch.
“Kiều Nhiễm Nhiễm, một năm nay cô làm được bao nhiêu? Chút xíu công điểm đấy đủ cho cô ăn sao?
Ngày ngày mặt dày đến ăn đồ của tập thể, không thấy thẹn à?”
Từ Diệp Cầm đã muốn chỉ trích Kiều Nhiễm Nhiễm từ lâu.
Người này lúc nào cũng chọn việc nhẹ né việc nặng, việc này không biết làm việc kia sợ mệt, ăn không ngồi rỗi, thật chướng mắt.
Ở đây, ai mà chẳng là người từ thành phố tới?
Chỉ mình cô nàng là con gái cưng của cha mẹ, chưa từng động tay động chân vào việc nặng chắc?
Con gái nhà địa chủ cũng không đến mức õng ẹo như cô nàng Kiều Nhiễm Nhiễm này.
Những người còn lại tuy không nói gì thêm nhưng nhìn sắc mặt cũng đủ biết, ý của họ cũng là như vậy.
Bị chỉ trích tận mặt trước bao người quen, nếu là người dễ tổn thương, có lẽ đã xấu hổ đến chết đi được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Kiều Nhiễm Nhiễm trước nay vốn vô tâm vô tính, da mặt cũng thuộc hàng siêu dày.
Vài lời chỉ trích thậm chí còn chưa dám nói thô tục, chưa tính là chửi mắng đâu, không có bất kì tính sát thương nào với cô cả.
Chỉ có điều, sắp tới cô vẫn còn cần ở lại đây một thời gian, không thể không để ý đến ý tưởng và cảm xúc của người khác được.
Nghĩ tới đây, Kiều Nhiễm Nhiễm rũ mắt, run giọng:
“Hai ngày nay tôi đã nghiêm khắc kiểm điểm lại bản thân, cũng đã nhận thức rõ những sai lầm của mình, hôm nay tôi tới tìm đồng chí Trần là để nói lời xin lỗi.”
Kiều Nhiễm Nhiễm vốn rất xinh đẹp, làn da trắng nõn đến hoa mắt người nhìn, xuống nông thôn lao động một năm mà chưa hề đen đi chút nào.
Lúc này, cô lại đang không được khỏe, sắc mặt càng trắng bệch đến phát sợ, người nhìn yếu ớt mong manh, khiến người ta động lòng trắc ẩn.
Nhưng ‘người ta’ đó không bao gồm các nữ thanh niên trí thức.
Khu thanh niên trí thức này có tổng cộng bốn nữ thanh niên trí thức, ba người kia đã sớm phát ngán Kiều Nhiễm Nhiễm rồi.
“Thôi đừng vờ vịt nữa. Kiều Nhiễm Nhiễm, cô là loại người gì, người khác không biết, chứ người ở đây ai mà không rõ?”
Thấy đám nam thanh niên trí thức bắt đầu có dấu hiệu thương tiếc cô nàng Kiều Nhiễm Nhiễm này, Đàm Tuyết Kiều sa sầm mặt, lại chỉ tay mắng tiếp.
Nghe cô ấy nói thế, đám thanh niên mới hồi phục tinh thần, sắc mặt cũng thoáng thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro