Xuyên Sách 70: Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Nhà Tắm
Quả Quả Hữu Điểm Bì
2024-11-02 19:01:06
Cuối cùng cái thùng đã bị cô xách lên, Kiều Nhiễm Nhiễm không nhịn được lộ ra nụ cười vui sướng.
Nhưng một giây sau, cái thùng lại rơi xuống đất lần nữa.
Nhìn thấy ánh mắt có hơi nghi ngờ của mọi người, trên trán Kiều Nhiễm Nhiễm lấm tấm mồ hôi.
“Chậc!”
“Tôi giúp cô.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, ngay sau đó Kiều Nhiễm Nhiễm thấy thùng nước của mình bị xách lên.
Người xách nước giúp cô chẳng phải là người đàn ông ấm áp Dư Nhuận Hoài sao?
“Tôi… Tay tôi bị phỏng rồi.”
Mặt Kiều Nhiễm Nhiễm đỏ ửng lên, yếu ớt giải thích một câu.
Cô không hề nói dối, đúng là bị phỏng một chút, nhưng mà chỉ là đỏ lên một chút mà thôi, không nghiêm trọng lắm.
Cô thật sự xách không nổi một thùng nước, nhưng không thể nói như vậy, nếu không thì chuyện vừa rồi trong phòng bếp đều uống phí cả.
“Múc nước thì cẩn thận một chút.” Dư Nhuận Hoài thuận theo lời nói của cô.
Kiều Nhiễm Nhiễm lại lần nữa cảm thấy, anh ta thật sự là một người tốt!
Sao có thể quan tâm chăm sóc người khác như vậy chứ?
“Xùy!”
Đọt nhiên, bên cạnh lại truyền đến giọng cười châm biếm của Trần Diễn, Kiều Nhiễm Nhiễm vốn có hơi chột dạ nghe vậy thì lập tức nổi giận!
Người này cố tình làm khó cô đúng không?
Bản thân cô đã cách anh ta rất xa rồi, anh ta còn muốn thế nào nữa?
Sắc mặt Kiều Nhiễm Nhiễm rất khó coi, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta.
Rồi cô lập tức xoay người đi theo sau Dư Nhuận Hoài đến phòng tắm.
Bóng dáng một cao một thấp đó, sao mà toát lên sự hài hòa nói không thành lời.
Nếu người khác không biết, chắc chắn còn tưởng rằng hai người này là một đôi.
Đầu lưỡi Trần Diễn chạm vào hàm răng sau, anh ta cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi chỗ ở của thanh niên tri thức.
Ở một bên khác, Kiều Nhiễm Nhiễm đi theo Dư Nhuận vào phòng tắm.
Mặc dù đã biết được từ trong ký ức, nhưng trong giây phút này cả người cô đều cảm thấy khó chịu.
Phòng tắm là do các tấm ván gỗ ghép lại, mặt trên vẫn còn trải một tầng cỏ tranh, ngăn lại khe hở giữa những tấm gỗ.
Nhưng Kiều Nhiễm Nhiễm vẫn cảm thấy hơi không đáng tin, làm như thế đến cùng có an toàn hay không?
Nhỡ đâu lúc đang tắm nó bung ra thì sao?
"Tôi đã mang nước vào trong rồi." Dư Nhuận Hoài đặt thùng nước xuống, quay người đi ra bên ngoài.
"Cảm ơn... cảm ơn!"
Kiều Nhiễm Nhiễm phản xạ có điều kiện trả lời một câu, con mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào những cỏ tranh đó.
Đến mức Dư Nhuận Hoài ra ngoài lúc nào chẳng hay.
Cô nghĩ nghĩ rồi vươn tay đẩy nhẹ những cỏ tranh đó.
Lúc này mới phát hiện cỏ tranh đã được nhét vào rất chặt, không cố ý đẩy thì hoàn toàn không thể làm rơi được.
Nhưng một giây sau, cái thùng lại rơi xuống đất lần nữa.
Nhìn thấy ánh mắt có hơi nghi ngờ của mọi người, trên trán Kiều Nhiễm Nhiễm lấm tấm mồ hôi.
“Chậc!”
“Tôi giúp cô.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, ngay sau đó Kiều Nhiễm Nhiễm thấy thùng nước của mình bị xách lên.
Người xách nước giúp cô chẳng phải là người đàn ông ấm áp Dư Nhuận Hoài sao?
“Tôi… Tay tôi bị phỏng rồi.”
Mặt Kiều Nhiễm Nhiễm đỏ ửng lên, yếu ớt giải thích một câu.
Cô không hề nói dối, đúng là bị phỏng một chút, nhưng mà chỉ là đỏ lên một chút mà thôi, không nghiêm trọng lắm.
Cô thật sự xách không nổi một thùng nước, nhưng không thể nói như vậy, nếu không thì chuyện vừa rồi trong phòng bếp đều uống phí cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Múc nước thì cẩn thận một chút.” Dư Nhuận Hoài thuận theo lời nói của cô.
Kiều Nhiễm Nhiễm lại lần nữa cảm thấy, anh ta thật sự là một người tốt!
Sao có thể quan tâm chăm sóc người khác như vậy chứ?
“Xùy!”
Đọt nhiên, bên cạnh lại truyền đến giọng cười châm biếm của Trần Diễn, Kiều Nhiễm Nhiễm vốn có hơi chột dạ nghe vậy thì lập tức nổi giận!
Người này cố tình làm khó cô đúng không?
Bản thân cô đã cách anh ta rất xa rồi, anh ta còn muốn thế nào nữa?
Sắc mặt Kiều Nhiễm Nhiễm rất khó coi, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta.
Rồi cô lập tức xoay người đi theo sau Dư Nhuận Hoài đến phòng tắm.
Bóng dáng một cao một thấp đó, sao mà toát lên sự hài hòa nói không thành lời.
Nếu người khác không biết, chắc chắn còn tưởng rằng hai người này là một đôi.
Đầu lưỡi Trần Diễn chạm vào hàm răng sau, anh ta cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi chỗ ở của thanh niên tri thức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở một bên khác, Kiều Nhiễm Nhiễm đi theo Dư Nhuận vào phòng tắm.
Mặc dù đã biết được từ trong ký ức, nhưng trong giây phút này cả người cô đều cảm thấy khó chịu.
Phòng tắm là do các tấm ván gỗ ghép lại, mặt trên vẫn còn trải một tầng cỏ tranh, ngăn lại khe hở giữa những tấm gỗ.
Nhưng Kiều Nhiễm Nhiễm vẫn cảm thấy hơi không đáng tin, làm như thế đến cùng có an toàn hay không?
Nhỡ đâu lúc đang tắm nó bung ra thì sao?
"Tôi đã mang nước vào trong rồi." Dư Nhuận Hoài đặt thùng nước xuống, quay người đi ra bên ngoài.
"Cảm ơn... cảm ơn!"
Kiều Nhiễm Nhiễm phản xạ có điều kiện trả lời một câu, con mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào những cỏ tranh đó.
Đến mức Dư Nhuận Hoài ra ngoài lúc nào chẳng hay.
Cô nghĩ nghĩ rồi vươn tay đẩy nhẹ những cỏ tranh đó.
Lúc này mới phát hiện cỏ tranh đã được nhét vào rất chặt, không cố ý đẩy thì hoàn toàn không thể làm rơi được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro