Xuyên Sách 70 : Nữ Xứng Ác Độc Trở Thành Trung Tâm Sủng Ái

Chương 35

2024-11-24 04:08:56

Những thanh niên trí thức khác trong nhóm cũng không giấu nổi ánh mắt thèm thuồng khi nhìn con thỏ Chu Nhiên xách trên tay. Trong lòng họ chỉ có một câu hỏi: Tại sao vận may như vậy lại không bao giờ rơi vào đầu bọn họ? Tại sao họ chưa từng gặp con thỏ nào chạy tới tự dâng mình thế này?

Nghe Vương Tuệ Tuệ thì thầm, mặt Từ Tịnh Nhã thoáng chốc cau lại, sắc mặt trở nên khó coi. Lời nói của Vương Tuệ Tuệ khiến cô nhớ ra rằng chuyến lên núi lần này mình chẳng kiếm được thứ gì đáng giá. Trước đây, mỗi lần lên núi, cô luôn tìm được vài món “bảo bối” – nào là gà rừng, thỏ hoang, thậm chí còn có lúc nhặt được nhân sâm, linh chi hoặc các loại dược liệu quý.

Những thứ đó không chỉ giúp cô mang về nhà ăn ngon mà còn có thể bán lấy tiền. Nhờ vậy, dù phải sống ở nông thôn, Từ Tịnh Nhã vẫn luôn có tiền trong tay, cuộc sống thoải mái hơn hẳn so với những thanh niên trí thức khác.

Trong lòng, Từ Tịnh Nhã vẫn luôn tự tin mình là người có “hào quang nữ chính” – trời sinh ra đã may mắn. Nhờ vậy, cô không cần phải làm việc vất vả để kiếm công điểm như những người khác. Khi đến lúc nhận lương thực, cô chỉ việc dùng tiền mua trực tiếp từ đội sản xuất là xong.

Nhưng lần này, mọi chuyện lại không như ý. Suốt cả buổi leo núi, cô chẳng tìm được thứ gì cả.

“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?” – Từ Tịnh Nhã tự hỏi. “Chẳng lẽ vận may của mình đã biến mất? Hay chỉ là một lần hiếm hoi không gặp may thôi?”

Đang mải suy nghĩ, cô bị cắt ngang bởi giọng lo lắng của Tống Văn Huy. Hắn vội vàng bước tới bên cô, ánh mắt đầy quan tâm.

“Tịnh Nhã, em sao vậy? Thấy không khỏe ở đâu à? Có chuyện gì không?”

Nhìn ánh mắt lo lắng của Tống Văn Huy, Từ Tịnh Nhã cố nở một nụ cười nhẹ, lắc đầu:

“Không sao đâu. Em không thấy khó chịu gì cả.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô khẽ hất tóc, tự trấn an mình: “Thôi, không cần phải nghĩ nhiều. Có lẽ hôm nay chỉ là một ngày xui xẻo hiếm hoi. Chắc chắn vận may của mình sẽ không biến mất dễ dàng đâu.”

Tống Văn Huy vẫn chưa yên tâm. Hắn nhìn cô một lúc rồi nói:

“Đưa đồ đây, để anh cầm cho.”

Từ Tịnh Nhã vội lắc đầu:

“Không cần đâu, em tự mang được mà.”

Nhưng Tống Văn Huy không để cô từ chối. Hắn ngang ngược giằng lấy bó củi trên tay cô, vừa làm vừa nói:

“Anh nói là anh cầm!”

Hành động bá đạo của Tống Văn Huy, cộng thêm khuôn mặt điển trai kia, khiến trái tim Từ Tịnh Nhã đập loạn nhịp. Trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác rung động. Cô rất thích kiểu đàn ông như Tống Văn Huy – mạnh mẽ, chủ động, lại có chút bá đạo.

Với một cô gái từng sống ở thế kỷ 21, lớn lên trong thời đại của những bộ phim thần tượng và tiểu thuyết ngôn tình tổng tài bá đạo, Từ Tịnh Nhã hoàn toàn không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của một người như hắn.

Trong khi đó, ở một góc khác, Chu Nhiên vẫn đang hớn hở với chiến lợi phẩm của mình. Ngoài con thỏ mập, cô còn tìm được mấy củ cải dại nhỏ. Nhưng chỉ cần nhìn con thỏ trong tay cô thôi cũng đủ khiến đám trẻ con trong thôn không thể rời mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Gia Thành, một cậu bé đi đầu trong nhóm, tò mò hỏi:

“Chị Chu, chị bắt được con thỏ này ở đâu vậy?”

Những đứa trẻ khác cũng nhìn cô với ánh mắt đầy tò mò, chờ đợi câu trả lời, như thể cô vừa làm được chuyện gì kỳ tích.

Chu Nhiên cười nhẹ, trả lời bâng quơ:

“Nhặt được!”

Mấy đứa trẻ nhỏ tròn mắt nhìn cô:

“...Thỏ mà cũng nhặt được á? Đây là kiểu vận may gì thế chứ?”

Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc và không tin tưởng của tụi nhỏ, Chu Nhiên cảm thấy hơi tổn thương. Cô nói thật mà, sao không ai chịu tin chứ?

Cô ho nhẹ một tiếng, cố giải thích:

“Thật đó! Lúc tôi đang hái nấm thì con thỏ này chạy nhanh quá, tự đâm đầu vào gốc cây rồi ngất đi. Thấy vậy, tôi mới nhặt nó lên, dùng cục đá đập chết luôn. Giờ tôi mang nó về nhà. Trưa nay chúng ta có bữa thịt thỏ ngon lành rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách 70 : Nữ Xứng Ác Độc Trở Thành Trung Tâm Sủng Ái

Số ký tự: 0