Xuyên Sách 70 : Nữ Xứng Ác Độc Trở Thành Trung Tâm Sủng Ái
Chương 46
2024-11-24 04:08:56
Nói rồi, Tống Văn Huy định kéo Ngô Kiến Quốc đi tìm đại đội trưởng.
Nhưng Ngô Kiến Quốc vội níu tay anh lại, thấp giọng: "Đừng... đừng làm lớn chuyện. Tôi không muốn rắc rối thêm."
“Văn Huy, chuyện này tôi nghĩ nên bỏ qua đi. Dù có đi tìm đại đội trưởng thì cũng chưa chắc ông ấy sẽ đứng ra bênh vực cho chúng ta. Nếu đại đội trưởng biết rõ lý do Thẩm thanh niên trí thức ra tay với tôi, có khi ông ấy còn quay sang trách phạt tôi ấy chứ!”
Ngô Kiến Quốc hiểu rõ rằng mình mới là người đã nói bậy trước. Anh nói Chu Nhiên giống như một con lợn béo, nếu để đại đội trưởng biết chuyện, không đời nào thoát khỏi việc bị phạt.
Chu Nhiên không chỉ được cha cô – ông Chu Thụ Hoa – chiều chuộng mà ngay cả đại đội trưởng Chu Thụ Sinh cũng cưng chiều cô không kém. Chuyện anh gọi cô là “con lợn béo”, thử hỏi Chu Thụ Sinh làm sao mà không nổi giận?
Nghe Ngô Kiến Quốc nói vậy, Tống Văn Huy ngay lập tức từ bỏ ý định làm lớn chuyện.
“Chẳng lẽ cậu bị đánh như vậy mà cứ để yên sao?” – Anh ta nhìn chằm chằm về phía ký túc xá của Thẩm Trí An, không cam lòng hỏi.
Ngô Kiến Quốc thở dài: “Chuyện này để sau đi. Văn Huy, bây giờ không phải lúc làm lớn chuyện. Chúng ta nên nén nhịn trước đã.”
Tống Văn Huy siết chặt nắm tay, cố nén cơn giận trong lòng. Như lời Ngô Kiến Quốc nói, nếu làm lớn chuyện này lên, chẳng những không được lợi gì mà còn chuốc thêm phiền phức.
Cắn răng, Tống Văn Huy hạ giọng nói: “Kiến Quốc, cậu yên tâm. Thù này tôi nhất định sẽ tìm cơ hội giúp cậu trả. Trước tiên, bây giờ xử lý vết thương trên mặt cậu đã. Để tôi bôi ít thuốc mỡ cho cậu.”
“Được.”
Tống Văn Huy dìu Ngô Kiến Quốc về ký túc xá. Trong nhà anh mang theo một ít thuốc mỡ, vừa hay có thể dùng để bôi cho Ngô Kiến Quốc.
Ở một góc khác, Vương Tuệ Tuệ đứng trước mặt Từ Tịnh Nhã, bất bình thay Ngô Kiến Quốc: “Thẩm thanh niên trí thức này đúng là quá đáng! Hắn làm càn đến mức đánh cả Ngô thanh niên trí thức! Còn cái cô Chu Nhiên kia, chẳng hiểu sao lại thân thiết với hắn như thế. Vì một người con gái nhà quê, chân đất mà đánh cả chúng ta. Đúng là không chấp nhận được!”
---
Thật ra, Lý Diễm Hồng vốn không bao giờ muốn nhúng tay vào chuyện của đám thanh niên trí thức. Nhưng nghe Vương Tuệ Tuệ bàn tán sau lưng như vậy, cô cảm thấy không chịu nổi nữa.
“Nếu nói quá đáng, thì các người mới là người quá đáng đấy! Nói xấu đồng chí Chu Nhiên sau lưng người ta đã đành, lại còn cản Thẩm thanh niên trí thức qua lại với cô ấy. Các người không ưa đồng chí Chu Nhiên thì tự mình tránh xa đi, dựa vào đâu mà đòi ngăn cấm người khác?”
Lý Diễm Hồng từng tiếp xúc với Chu Nhiên, cô không thấy Chu Nhiên đáng ghét như lời nhóm thanh niên trí thức kia bàn tán. Họ bảo Chu Nhiên cứ dây dưa với Tống Văn Huy, nhưng từ lúc cô về nông thôn đến nay, Chu Nhiên chẳng hề để tâm đến Tống Văn Huy chút nào.
Người ta đã không bám lấy, họ lại bảo cô ấy đang chơi chiêu “lạt mềm buộc chặt”. Rốt cuộc, những gì họ nói đều chỉ là bịa đặt mà thôi.
Lý Diễm Hồng vốn không thích xen vào chuyện người khác, nhưng cô rất khinh thường mấy người hay nói xấu và bắt nạt người khác sau lưng như đám thanh niên trí thức này.
Nói xong, cô không phí thêm thời gian đôi co với Vương Tuệ Tuệ, lập tức quay về làm việc của mình, chẳng muốn tranh cãi thêm nữa.
Vương Tuệ Tuệ bực mình lẩm bẩm:
“Thật đúng là quái lạ, sao ai cũng ra mặt bảo vệ cho Chu Nhiên thế này? Cả hai thanh niên trí thức mới đến đều bị cô ta thu phục cả rồi à?
Thẩm Trí An thì không nói, dù gì Chu Nhiên cũng hay lượn lờ trước mặt anh ta. Nhưng còn Lý Diễm Hồng? Chị ấy thì làm sao cũng đứng về phía Chu Nhiên được? Rõ ràng Chu Nhiên chẳng có lợi lộc gì để đưa cho chị ấy cả.”
Nhưng Ngô Kiến Quốc vội níu tay anh lại, thấp giọng: "Đừng... đừng làm lớn chuyện. Tôi không muốn rắc rối thêm."
“Văn Huy, chuyện này tôi nghĩ nên bỏ qua đi. Dù có đi tìm đại đội trưởng thì cũng chưa chắc ông ấy sẽ đứng ra bênh vực cho chúng ta. Nếu đại đội trưởng biết rõ lý do Thẩm thanh niên trí thức ra tay với tôi, có khi ông ấy còn quay sang trách phạt tôi ấy chứ!”
Ngô Kiến Quốc hiểu rõ rằng mình mới là người đã nói bậy trước. Anh nói Chu Nhiên giống như một con lợn béo, nếu để đại đội trưởng biết chuyện, không đời nào thoát khỏi việc bị phạt.
Chu Nhiên không chỉ được cha cô – ông Chu Thụ Hoa – chiều chuộng mà ngay cả đại đội trưởng Chu Thụ Sinh cũng cưng chiều cô không kém. Chuyện anh gọi cô là “con lợn béo”, thử hỏi Chu Thụ Sinh làm sao mà không nổi giận?
Nghe Ngô Kiến Quốc nói vậy, Tống Văn Huy ngay lập tức từ bỏ ý định làm lớn chuyện.
“Chẳng lẽ cậu bị đánh như vậy mà cứ để yên sao?” – Anh ta nhìn chằm chằm về phía ký túc xá của Thẩm Trí An, không cam lòng hỏi.
Ngô Kiến Quốc thở dài: “Chuyện này để sau đi. Văn Huy, bây giờ không phải lúc làm lớn chuyện. Chúng ta nên nén nhịn trước đã.”
Tống Văn Huy siết chặt nắm tay, cố nén cơn giận trong lòng. Như lời Ngô Kiến Quốc nói, nếu làm lớn chuyện này lên, chẳng những không được lợi gì mà còn chuốc thêm phiền phức.
Cắn răng, Tống Văn Huy hạ giọng nói: “Kiến Quốc, cậu yên tâm. Thù này tôi nhất định sẽ tìm cơ hội giúp cậu trả. Trước tiên, bây giờ xử lý vết thương trên mặt cậu đã. Để tôi bôi ít thuốc mỡ cho cậu.”
“Được.”
Tống Văn Huy dìu Ngô Kiến Quốc về ký túc xá. Trong nhà anh mang theo một ít thuốc mỡ, vừa hay có thể dùng để bôi cho Ngô Kiến Quốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở một góc khác, Vương Tuệ Tuệ đứng trước mặt Từ Tịnh Nhã, bất bình thay Ngô Kiến Quốc: “Thẩm thanh niên trí thức này đúng là quá đáng! Hắn làm càn đến mức đánh cả Ngô thanh niên trí thức! Còn cái cô Chu Nhiên kia, chẳng hiểu sao lại thân thiết với hắn như thế. Vì một người con gái nhà quê, chân đất mà đánh cả chúng ta. Đúng là không chấp nhận được!”
---
Thật ra, Lý Diễm Hồng vốn không bao giờ muốn nhúng tay vào chuyện của đám thanh niên trí thức. Nhưng nghe Vương Tuệ Tuệ bàn tán sau lưng như vậy, cô cảm thấy không chịu nổi nữa.
“Nếu nói quá đáng, thì các người mới là người quá đáng đấy! Nói xấu đồng chí Chu Nhiên sau lưng người ta đã đành, lại còn cản Thẩm thanh niên trí thức qua lại với cô ấy. Các người không ưa đồng chí Chu Nhiên thì tự mình tránh xa đi, dựa vào đâu mà đòi ngăn cấm người khác?”
Lý Diễm Hồng từng tiếp xúc với Chu Nhiên, cô không thấy Chu Nhiên đáng ghét như lời nhóm thanh niên trí thức kia bàn tán. Họ bảo Chu Nhiên cứ dây dưa với Tống Văn Huy, nhưng từ lúc cô về nông thôn đến nay, Chu Nhiên chẳng hề để tâm đến Tống Văn Huy chút nào.
Người ta đã không bám lấy, họ lại bảo cô ấy đang chơi chiêu “lạt mềm buộc chặt”. Rốt cuộc, những gì họ nói đều chỉ là bịa đặt mà thôi.
Lý Diễm Hồng vốn không thích xen vào chuyện người khác, nhưng cô rất khinh thường mấy người hay nói xấu và bắt nạt người khác sau lưng như đám thanh niên trí thức này.
Nói xong, cô không phí thêm thời gian đôi co với Vương Tuệ Tuệ, lập tức quay về làm việc của mình, chẳng muốn tranh cãi thêm nữa.
Vương Tuệ Tuệ bực mình lẩm bẩm:
“Thật đúng là quái lạ, sao ai cũng ra mặt bảo vệ cho Chu Nhiên thế này? Cả hai thanh niên trí thức mới đến đều bị cô ta thu phục cả rồi à?
Thẩm Trí An thì không nói, dù gì Chu Nhiên cũng hay lượn lờ trước mặt anh ta. Nhưng còn Lý Diễm Hồng? Chị ấy thì làm sao cũng đứng về phía Chu Nhiên được? Rõ ràng Chu Nhiên chẳng có lợi lộc gì để đưa cho chị ấy cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro