Xuyên Sách 70: Tận Thế Đại Lão Có Hàng Trăm Triệu Điểm Tàn Nhẫn.

Thẩm Kiến Quân...

Hoàng Tiểu Bạch.

2024-12-27 14:36:39

Kiều Quân Tịch gật đầu, mỉm cười nói: “Được rồi, tồi về lấy hành lý trước.”

Liễu Thanh Xuyên có thái độ ôn hòa: “Bữa ăn của chúng ta đã gần xong rồi, ăn xong rồi ghé qua không nhỉ?”

“Không được, tôi còn có chút đồ khô chuẩn bị trước, không ăn cùng mọi người đâu.” Kiều Quân Tịch vào nhà lấy hành lý ra.

Thấy Thẩm Kiến Quân chuẩn bị rời đi, Ninh Trúc Tiểu vội vàng nói: “Chú là đội trưởng của lữ đoàn Thẩm Gia Ao sao? Mái nhà chúng tôi ở đã hư hỏng quá, có thể nhờ thôn dân sửa chữa được không? "

Thẩm Kiến Quân nhìn vào mái nhà gật đầu: “Chiều nay tôi sẽ nhờ người qua.”

Tần Tư Hoa và một số nam nhân trong Trí Thành mới đến hôm nay cũng vây quanh và nhờ giúp đỡ sửa lại mái nhà của bọn họ cũng trong tình trạng dột nát.

Sau khi Thẩm Kiến Quân đồng ý từng người một, ông đạp xe rời đi cùng Kiều Quân Tịch.

Tần Tư Nhị nhìn bóng lưng Kiều Quân Tịch, trong mắt tràn đầy ghen tị và oán hận.

Con khốn này vừa mới vào thôn đã dây dưa với đội trưởng, ông ta cũng không ghét bỏ con nhỏ ngu ngốc này.

Dương Hồng Mai lòng tràn đầy hâm mộ: "Thật tốt, một mình cô ấy có thể sống được."

Liễu Thanh Xuyên mở miệng, cuối cùng thở dài, không nói gì chỉ gọi mọi người lại chuẩn bị bữa tối.

Sau khi Thẩm Kiến Quân rời đi, Kiều Quân Tịch đặt hành lý lên chiếc giường ở căn phòng phía đông. Ngôi nhà này có tổng cộng 5 phòng, không có đồ đạc gì và hoàn toàn trống rỗng.

Có rất nhiều đồ nội thất bằng gỗ và đồ cổ trong không gian của cô và cô phải tìm cách lấy chúng ra trước khi cô có thể sử dụng chúng.

Cô bước vào không gian, lấy một bát canh gà, một miếng thịt lợn muối chua mua ở nhà hàng quốc doanh và một bát cơm trắng nhỏ rồi chậm rãi ăn.

Thẩm Kiến Quân đang đạp xe trên đường về nhà thì bất ngờ đạp phanh, đạp chân xuống đất, chiếc xe đạp mới dừng lại.

Xem ra ông đã bị cô bé Kiều Quân Tịch này lừa rồi.

Từ lúc cô bé lấy giấy chứng tử của cha mẹ ra, mọi chuyện đã diễn ra đúng ý của cô, Thẩm Kiến Quân nhất thời cảm thấy phức tạp.

Cô bé này không hề đơn giản!

Kiều Quân Tịch không biết ông đang nghĩ gì, sau khi ăn uống no đủ, cô nghỉ ngơi thêm 30 phút mới rời khỏi không gian.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đang nghĩ cách lấy nước giếng để lau chùi, cô nghe thấy tiếng động gì đó bên ngoài nên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hóa ra Thẩm Kiến Quân đã mang theo 7, 8 người đàn ông trong thôn đến giúp cô xây tường. Hầu hết quần áo những người này mặc đều có miếng vá.

Thẩm Lão Lục cũng có mặt ở đó kéo xe bò gạch xanh.

Có một xưởng gạch gần Thẩm Gia Ao, con trai cả của Thẩm Kiến Quân làm ở xưởng gạch, có người dễ làm, số lượng không nhiều nên trực tiếp mua gạch xanh vào thời điểm này. Tiền có thể mua được 3 viên gạch xanh.

Sau khi chào nhau, mọi người lập tức bắt tay vào làm việc. Sau khi dỡ gạch xanh xuống, mọi người bắt đầu sửa hàng rào, Thẩm Lão Lục tiếp tục kéo gạch, hai người lấy thang đi sửa ngói trên mái nhà.

Thẩm Kiến Quân chỉ vào một người đàn ông khoảng 40 tuổi đứng cạnh và giới thiệu với Kiều Quân Tịch.

"Đây là Thẩm Đại Thanh, thợ mộc của thôn chúng ta. Anh ấy sẽ giúp con sửa chữa cửa ra vào và cửa sổ. Con xem có việc gì cần anh ấy giúp không?."

"Nhân tiện, đến ngày mai kính mới về. Lúc đó anh ấy sẽ lắp cho con sau, đừng lo lắng."

Kiều Quân Tịch gật đầu với Thẩm Đại Thanh: “Thật xin lỗi chú Đại Thanh. Ngoài cửa ra vào và cửa sổ trong nhà, xin hãy kiểm tra xem cổng sân có vấn đề gì không, nếu ăn mòn quá nghiêm trọng. Con có thể sẽ làm lại nó."

Thẩm Đại Thanh vừa nhìn cửa cười nói: "Không cần làm lại, chú sẽ sửa chữa lại cho con, vấn đề không lớn."

Kiều Quân Tịch trên mặt tràn đầy cảm kích: "Cám ơn chú Đại Thanh. Xin lỗi đã làm phiền chú. Nhân tiện, ở nhà chú có thùng gỗ không? Con đổi một ít để dùng."

Thẩm Đại Thanh cười chân thành hơn trước: "Ừ, con có thể tới nhà chú nhìn xem. Đây là con trai Tiểu Thụ của chú, để nó đưa con đi."

Vừa nói, anh ấy vừa kéo từ phía sau ra một cậu bé khoảng 7, 8 tuổi, cậu bé đang mở to đôi mắt rụt rè nhìn Kiều Quân Tịch.

Thẩm Đại Thanh thường mang theo con trai khi đi làm, cậu bé có thể giúp anh ấy chuyển dụng cụ và chạy việc vặt, điều này rất tiện lợi.

Kiều Quân Tịch dịu dàng mỉm cười: “Cám ơn Tiểu Thụ.”

Thẩm Tiểu Thụ ngượng ngùng nói: “Không, không có gì.”

Kiều Quân Tịch có chút ngượng ngùng nói với Thẩm Kiến Quân: "Chú nhìn cháu này, cháu chẳng có gì cả, một ngụm nước nóng cũng không có. Cháu chịu không nổi nữa."

"Con đang nói cái gì vậy? Con vừa mới đến mọi người đều hiểu. Mọi người đều mang nước đi làm." Thẩm Kiến Quân thờ ơ xua tay.

Kiều Quân Tịch đương nhiên nhận ra mọi người đều mang theo ấm đun nước của mình, lúc này đa số người dân dùng ấm nhôm, một số ít dùng ấm tre, nhưng cô vẫn phải nói lời lịch sự.

Sau khi Kiều Quân Tịch cảm ơn mọi người lần nữa, cô đi theo Thẩm Tiểu Thụ về nhà cậu bé chọn thùng, đi hơi xa, mất gần 20 phút mới đến nơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Con dâu Thẩm Đại Thành, là Chu Tố Nga có mặt ở nhà sau khi chào hỏi, Kiều Quân Tịch bắt đầu xem 'hàng'.

Thùng gỗ của Thẩm Đại Thanh có nhiều loại từ lớn đến nhỏ, cũng có những chiếc ghế đẩu, bàn thông thường, đơn giản nhưng số lượng không nhiều, thường thì cũng có những đồ dùng nhỏ cần thiết hàng ngày như muôi gỗ.

Cô chọn hai thùng gỗ lớn, một thùng gỗ nhỏ để múc nước từ giếng và mua hai cái muôi gỗ để múc nước.

Kiều Quân Tịch nhìn Chu Tố Nga hỏi: "Cô ơi, cháu dùng xô nhỏ này để gánh nước. Nhà cô có dây không?"

Chu Tố Nga vội vàng gật đầu. Cô ta nhanh chóng tìm ở nhà một sợi dây gai dày có chiều dài phù hợp, giúp buộc sợi dây gai vào tay cầm chiếc xô gỗ nhỏ.

Sau khi đi vòng quanh vài lần, chắc chắn rằng thùng rất chắc chắn, cơ ta giao chiếc thùng cho Kiều Quân Tịch.

Nước ở nhà không sâu, cũng không có kính chắn gió, Kiều Quân Tịch cũng không chuẩn bị lắp, chỉ cần buộc dây vào thùng là có thể bơm nước.

Kiều Quân Tịch cầm chiếc xô gỗ nhỏ dùng thử, rất hài lòng.

Thùng gỗ lớn giá 1 tệ 5 xu, thùng nhỏ giá 1 tệ, muôi gỗ giá 2 xu, tổng cộng là 4 tệ 4 xu, Kiều Quân Tịch lại thở dài, số tiền này thật quý giá, một thùng gỗ trông đơn giản nhưng lại không hề dễ làm.

Sau khi thanh toán tiền và mua hàng, Kiều Quân Tịch đang định xách mấy cái xô về nhà thì Thẩm Tiểu Thụ vội lấy hai cái xô lớn: “Để em cầm cái xô lớn hơn cho chị.”

Kiều Quân Tịch sửng sốt: “Không sao đâu, chị cầm được.”

Thẩm Tiểu Thụ rất kiên quyết nhưng Kiều Quân Tịch không còn cách nào khác đành phải đi theo.

Dù mới 8 tuổi nhưng chiều cao đã gần 1m50, người phía Bắc nhìn nói chung cao hơn hẳn so với Kiều Quân Tịch gầy gò, thực sự không thể sánh bằng Thẩm Tiểu Thụ suốt ngày làm việc.

Thế là Thẩm Tiểu Thụ một tay cầm một chiếc thùng gỗ lớn, Kiều Quân Tịch xách một chiếc thùng nhỏ có muôi gỗ bên trong, cùng đi trên con đường quê.

Kiều Quân Tịch nghĩ tới điều gì đó hỏi: “Tiểu Thụ, trong thôn chúng ta có ai biết đan giỏ không?”

Thẩm Tiểu Thụ gật đầu: “Biết ạ, nhà chú Triệu là thợ dệt giỏ tre. Chị có muốn mua giỏ tre không?”

“Thẩm Gia Ao đều là họ Thẩm, không phải có người họ ngoài sao?” Kiều Quân Tịch có chút tò mò.

Thẩm Tiểu Thụ nhìn Kiều Quân Tịch, người ăn nói nhẹ nhàng, không dè dặt: “Vâng, trong thôn chúng tôi phần lớn là họ Thẩm, nhưng cũng có nhiều người mang họ ngoài”.

Kiều Quân Tịch gật đầu, cô chỉ muốn mua một chiếc giỏ trẻ nên bọn họ đến nhà họ Triệu và thấy chất lượng sản phẩm ở đây rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách 70: Tận Thế Đại Lão Có Hàng Trăm Triệu Điểm Tàn Nhẫn.

Số ký tự: 0