Xuyên Sách 70: Tận Thế Đại Lão Có Hàng Trăm Triệu Điểm Tàn Nhẫn.

Về Sau Có Việc...

Hoàng Tiểu Bạch.

2024-10-19 17:29:24

Kiều Quân Tịch vội vàng mở cửa ra: "Dì Quế Hoa, sao dì lại tới đây? Vào ngồi đi."

Ngoài cửa là Chu Quế Hoa và con gái Thẩm Hương Hương lái xe đạp tới, rõ ràng là Thẩm Hương Hương chở Chu Quế Hoa đến đây.

Chu Quế Hoa cầm giỏ trứng cười nói: “Trứng của nhà Thẩm Thiết Sinh hôm nay không phải mới mang tới sao? Đội trưởng bảo dì phải nhanh mang đến cho con.”

Thẩm Kiến Quân lo lắng Thẩm Thiết Sinh sẽ không trả được tiền bồi thường. Lúc đó, ông cho biết sau giờ làm việc sẽ đưa tiền bồi thường tới nhà và sẽ giao cho Kiều Quân Tịch.

Kiều Quân Tịch cảm ơn nói: “Xin lỗi đã làm phiền dì Quế Hoa và chị Hương Hương cũng vào nhà ngồi chơi.”

Thẩm Hương Hương ngượng ngùng dẫn xe đạp vào sân, Kiều Quân Tịch chốt cửa dẫn mọi người vào phòng chính.

Phòng chính được thắp sáng bằng ngọn đèn dầu mà Kiều Quân Tịch mua ở Đại Liễu Giang trước đó, khiến không gian có hơi mờ ảo.

Chu Quế Hoa đặt giỏ trứng lên bàn: “Bàn ghế của con tốt thật, trông như mới.”

Kiều Quân Tịch rót từ trong ấm ra hai chén nước, mỗi chén cho một thìa đường vào, cảm thấy hơi đau lòng.

Chu Quế Hoa thấy cô bỏ đường vào liền nói không cần, muốn ngăn cản lại.

Kiều Quân Tịch cười nói: "Dì Quế Hoa, nhà cháu không có gì, chỉ có thể mời dì chút nước đường."

Chu Quế Hoa trừng mắt, ôn nhu nói: “Cô bé này, con khách khí quá.”

Dì lấy trong túi ra 5 tệ đưa cho Kiều Quân Tịch, sau đó chuyển đẩy mấy quả trứng ra trước mặt cô: “Đếm trứng đi.”

Kiều Quân Tịch nhận lấy tiền, cười nói: "Còn đếm cái gì nữa? Con đương nhiên phải tin tưởng dì rồi. Chờ con một chút, con đi lấy giỏ đổi sang."

Cô đi vào bếp lấy một cái giỏ và bỏ hết trứng vào giỏ của mình.

Chu Quế Hoa vừa uống nước đường vừa nói chuyện với Kiều Quân Tịch, hôm nay bà mới nhận ra cô gái này lợi hại đến mức nào, đồng thời bà cũng hiểu tại sao người đàn ông của mình lại nhìn cô bé với ánh mắt ngưỡng mộ.

Uống xong nước đường, bà đứng dậy chuẩn bị quay về, đã đến giờ nấu bữa tối rồi, nếu lại ngồi ở đây sẽ bị nói là muốn ở ăn cơm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kiều Quân Tịch vội vàng quay lại phòng phía đông lấy ra một mảnh vải mỏng dài khoảng 3 thước. Hôm nay Thẩm Kiến Quân giúp đỡ cô, nếu không cô đã không được lợi suôn sẻ như vậy.

Vải cotton mịn là một trong số ít vật dụng trong không gian của cô có thể sử dụng được trong thời đại này. Khi đang thu thập vật tư, cô đã đi đến một chợ bán buôn vải lớn nhất.

Cô có một không gian rộng lớn và cô sẽ thu đi bất kỳ loại vải hoặc phụ kiện quần áo lộn xộn nào ngay khi cô nhìn thấy chúng, vì vậy không gian của cô có rất nhiều vải, nút, khóa kéo và các phụ kiện quần áo khác.

Rất nhiều trong số đó đều giống với thời đại này, cô dự định đợi đến vụ thu hoạch mùa thu và làm quen với môi trường sống xung quanh để tìm một số thứ có thể bán ở chợ đen và đổi lấy tem phiếu và tiền.

Ở thời đại này, mua đồ ăn cần có tem phiếu nên cô không muốn đưa đồ ăn ra ngoài. Cô thậm chí còn muốn tích trữ đủ lương thực cho cả đời.

Dù biết thế giới này là trong cuốn sách không có ngày tận thế nhưng cô vẫn không khỏi muốn mua, mua, tích trữ lương thực...

Đây có lẽ là di chứng của ngày tận thế để lại!

Nghĩ đến việc tặng quà ngày hôm nay, cô nhớ đến vải trong không gian. Thay vì cô cho đồ ăn như kẹo, thà tặng vải trong không gian còn tốt hơn.

3 thước vải đẹp giá trị hơn nhiều so với việc tặng một cân kẹo đường. Với chiều rộng này, dì ấy có thể làm một chiếc áo ngắn tay, chắc chắn là một món quà giữ thể diện.

Chu Quế Hoa bàng hoàng khi nhìn thấy tấm vải mìn màng, cô bè này thật khá hào phóng!

Bà cảm nhận được cảm giác mềm mại của sợi bông và trong lòng có những cảm xúc lẫn lộn. Bà biết rõ nhất rằng mỗi người trong gia đình bà chỉ có thể kiếm được 5 tấm phiếu vải mỗi năm để may quần áo.

Điều quan trọng nhất là màu hồng rất hiếm trên thị trường và giá cả có lẽ đắt hơn một chút, 5 tệ mà cô gái này nhận được hôm nay đã tiêu hết một nửa.

Ngoại trừ Đại Nha, gia đình bọn họ đều là những người lao động khỏe mạnh, miễn là năm được mùa tốt, ăn uống đầy đủ cũng không có vấn đề gì, mặc dù bọn họ ăn nhiều ngũ cốc thô hơn.

Nhưng thật sự bọn họ rất khó kiếm được tem phiếu vải. Về cơ bản bọn họ chỉ dựa vào tem phiếu vải 5 thước do nhà nước phát hành hàng năm, nếu thực sự cần thì bọn họ mượn hoặc đổi với hàng xóm nên rất khó để may quần áo mới ở đó. .

Kiều Quân Tịch tuy có ký ức của nguyên chủ nhưng cô không sinh ra và lớn lên ở thời đại này, nên đã đánh giá thấp sức mạnh của tấm vải này.

Dì Quế Hoa bất đắc dĩ đẩy tấm vải ra xa: "Không cần đâu, Tiểu Tịch, con mấy ngày nay sống cũng không dễ dàng một chút nào đâu. Dì không thể lợi dụng con được. Chuyện hôm nay chú con làm là chuyện đáng ra phải làm."

Kiều Quân Tịch đẩy tấm vải trở lại: “Dì ơi, cháu vừa đến Thẩm Gia Ao. Nhờ sự giúp đỡ của dì và đội trưởng, tấm vải này rộng 1,5 mét, dì có thể may một chiếc áo sơ mi ngắn tay cho chị Hương Hương. Chị ấy có thể mặc lên. Chị ấy chắc chắn sẽ trông rất đẹp."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đừng từ chối, về sau sẽ có rất nhiều phiền toái, dì xem, con vừa mới tới đây, cũng không có cái gì, nếu dì có rau củ thì đưa cho con một ít là được."

Cô có một chút xấu hổ khi nói điều này: “Con cũng làm cỏ sân sau vào buổi chiều để ngày mai con có thể trồng rau, vì vậy con...”

Dì Quế Hoa nghe xong cảm thấy như được đang ủi, trong lòng thở dài, cô gái này nói chuyện rất khéo léo hay làm việc tốt như vậy mà chỉ cần một ít rau xanh chỉ có mấy xu!

Nếu chiều rộng của tấm vải này là 1,5 mét, nó thực sự có thể làm ra một chiếc váy mới cho Hương Hương và giá cả có lẽ sẽ đắt hơn một nửa trong số 5 tệ mà cô bé vừa mới có được.

Bà nhìn đứa con gái tràn đầy khao khát, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng nhận lời: "Được rồi, dì nhận tấm lòng của con, sau này con có cần gì thì qua nói với dì."

Tiễn hai người ra ngoài sân, Kiều Quân Tịch bắt đầu đun nước, chỉ đun nước cho khói bay ra ngoài, còn vào không gian để ăn bữa tối.

Chu Quế Hoa về đến nhà thì thấy Thẩm Hương Hương ôm tấm vải về phòng như trẻ con.

Bà thở dài nói với Thẩm Kiến Quân: "Tiểu Tịch là một đứa trẻ ngoan. Nó thật sự rất khiêm tốn. Sau này nếu có thể hãy giúp đỡ con bé nhiều hơn. Con bé sống cũng không dễ dàng đâu".

Thẩm Kiến Quân mỉm cười, với nụ cười có phần tự hào: “Tôi đã nói rồi mà, người xưa nói đúng, rồng sinh rồng, chuột sinh chuột, con anh hùng dù thế nào đi nữa cũng có một nữa anh dũng, chỉ một ít vải thôi mà cứ nhận đi là được."

"Không phải cô bé nói không có rau để ăn sao? Sau này em có thể cho cô bé một ít, cô bé ở một mình ăn không được nhiều."

“Như em đã nói, cô bé đã bắt đầu chăm sóc mảnh vườn trồng rau sau, chưa được một tháng nữa, cô bé sẽ có thể ăn được những gì mà cô bé trồng.”

... ... ...

[Lưu ý: Thời đại này có thể do hạn chế về mặt kỹ thuật. Chiều rộng của vải thường là 90 cm đến 1 mét và một số vải là 50 hoặc 60 cm. Có một ít loại vải có chiều rộng 1,5 mét. Chúng thường được sử dụng làm vỏ chăn và những thứ tương tự . . .

Nếu chiều rộng là 1 mét, việc may áo cần có đường may cho phép chiều dài, chiều dài và chiều dài tay áo khoảng 15 cm.

Ví dụ: nếu chiều dài quần áo của phụ nữ là 65 cm, điều đó có nghĩa là khoảng 65 65 50 (tay áo dài) 15 = 1,95 mét vải, nghĩa là 6 đến 7 thước vải.

Nếu là 1,5 mét vải thì chiều dài tay áo là 10 cm. Tay áo dài cần vải khoảng 4 thước, tay áo ngắn khoảng 3 thước là đủ.

Lượng vải mỗi năm nói chung chỉ từ 3 đến 5 thước, theo chiều rộng 1 mét thì không đủ để may một chiếc áo khoác. Vì vậy, người ta có câu 'ba năm mới vá lại và ba năm nữa' 】

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách 70: Tận Thế Đại Lão Có Hàng Trăm Triệu Điểm Tàn Nhẫn.

Số ký tự: 0