Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 14
Hồng Cần Tô Tửu
2024-11-22 00:17:17
Đứa bé bị trói ở trên cây cột khóc lóc lắc đầu, “Đừng thiêu con, con không phải là yêu quái, con chưa từng hại ai......”
Những người dân trong thôn kia dường như không nghe thấy cái gì cả, cuối cùng cũng thương lượng ra kết quả, một ông lão có bộ râu màu trắng ở bên trong đám người cầm một cây gậy gỗ đi ra phía trước.
Mạnh Nguyên vô thức quay đầu lại nhìn về phía sau của Tư Chước, nam nhân đã dọn dẹp con đường ở sau lưng sạch sẽ, đi đến chỗ cách cô một bước rồi đứng đấy, chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.
Mạnh Nguyên sốt ruột, hỏi hắn, “Hình như bọn họ muốn thiêu chết đứa bé này, phải làm sao bây giờ?”
Nam nhân không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái.
Hỏi mà không nhận được đáp án, Mạnh Nguyên đành phải quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt lo lắng, sau đó nghĩ tới điều gì, nhanh chóng lấy một viên Phục Nguyên Đan từ trong túi trữ vật ra để ăn, vừa nãy bận rộn hơn nửa ngày, gần một nửa linh lực trong cơ thể đã bị tiêu hao. Tư chất của chủ nhân thân thể này vốnkhông hề tốt, mặc dù phụ thân của cô ấy là trưởng lão của môn phái, nhưng mẫu thân lại chỉ là một người bình thường, không có linh căn để tu luyện. Bởi vì từ lúc nhỏ đã được phụ thân vô cùng cưng chiều, chủ nhân của thân thể cũng không nghiêm túc tu luyện, nói dễ nghe là Trúc Cơ Kỳ, nhưng hầu hết đều dựa vào đan dược để tăng tu vi, thật sự không có nhiều bản lĩnh.
Nuốt một viên đan dược vào, Mạnh Nguyên cảm giác linh lực trong cơ thể của mình khôi phục lại không ít, tất cả mệt mỏi đều tan biến.
Nắm chặt kiếm ở trong tay.
Bên ngoài, ông lão có bộ râu màu trắng đã cầm cây gậy lửa đến gần giá chữ thập, chỉ còn lại hai, ba bước nữa là tới nơi, người bên cạnh lại không hề có một chút phản ứng nào.
Mạnh Nguyên không thể chờ lâu hơn nữa, cắn chặt răng một cái, bất chấp tất cả lao ra ngoài, hét lớn một tiếng, “Dừng tay, mấy người đang làm gì vậy?”
Giọng nói quá lớn tạo ra tiếng vọng khắp khe núi.
Nghe có vẻ hơi rợn người.
Người dân trong thôn ở phía ngoài quay đầu lại tìm âm thanh phát ra từ chỗ nào, liền thấy Mạnh Nguyên chui từ trong bụi gai ra ngoài, còn có Tư Chước mặc toàn đồ trắng đi theo sau lưng cô.
Bọn họ đều biết hai người này, chính là mấy người tu sĩ bị thương rất nghiêm trọng kia, trước đó đã cam đoan với bọn họ sẽ giải quyết lời nguyền rủa ở trong thôn, nào biết được chính mình thiếu chút liền không về được.
Nhìn thấy Mạnh Nguyên, những người dân trong thôn im lặng một lúc, sau đó không biết ai dẫn đầu, hét lớn: “Tiên tử không biết rồi, lời nguyền rủa trong thôn của chúng tôi chính là do con yêu quái này mang tới, sau khi nó sinh ra, thôn của chúng tôi liền chưa từng yên bình, nhất định phải thiêu chết nó.”
“Đúng vậy, thiêu chết nó!”
“Thiêu chết yêu quái đi!”
Người dân trong thôn phẫn nộ, lần lượt hét lên.
Ông lão có bộ râu màu trắng đứng ở phía trước thở dài, “Đừng trách chúng tôi, là do con quái vật này đã làm quá nhiều điều ác.”
Nói xong ném gậy gỗ lên trên đống củi, trên đống củi hình như có đổ dầu, lập tức bốc lửa.
Mạnh Nguyên cố gắng hết sức để ngăn cản, “Đứa nhỏ này không phải yêu quái, yêu quái thật sự đang ở bên trong ma động trên núi, chúng tôi đã báo với tông môn, chẳng bao lâu nữa sẽ có người tới......”
Còn chưa nói xong liền thấy cảnh này, gấp đến mức mặt đỏ bừng, tức giận đến mức mắng to, “Ngu ngốc và không có kiến thức, mấy người mau dừng tay lại, cậu bé thật sự vô tội!”
Trong lúc sốt ruột, cơ thể bỗng phản ứng một cách vô thức, ném kiếm ở trong tay ra, huy động linh lực trong cơ thể, không ngờ sau khi rót linh lực vào trong kiếm, linh kiếm bay xiêu vẹo được khoảng ba bốn mét liền rớt xuống đất.
“......” Cũng quá là cặn bã rồi đi!
Nhìn thấy lửa ở xung quang giá chữ thập càng thiêu càng lớn, Mạnh Nguyên vội vã xông lên phía trước.
Những người dân trong thôn kia phát hiện ra kế hoạch của cô, hét lớn: “Nhanh chóng ngăn cô ta lại, cô ta muốn cứu yêu quái kia!”
Hơn một trăm người dân ở trong thôn ngăn cản Mạnh Nguyên tiến lên.
Mạnh Nguyên không thể di chuyển dù chỉ nửa bước, còn bị đẩy lùi về phía sau, lúc này cô mới nhớ tới còn có Tư Chước, quay đầu lại và hét lên với vẻ mặt lo lắng, “Nhanh chóng cứu người đi.”
Tư Chước đứng cách sau lưng cô không xa, có lẽ hắn không hề thể hiện ra ý định muốn cứu người nên cũng không có người dân nào ở trong thôn đi ngăn cản hắn.
Nghe những lời này, hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn Mạnh Nguyên, trên mặt hắn hiện lên vẻ thờ ơ giống như việc này không hề liên quan gì đến hắn, thản nhiên nói: “Người giống như đứa bé này nên chết thì tốt hơn.”
Nói xong quay người rời đi, không hề có ý định muốn ra tay hỗ trợ.
Mạnh Nguyên không thể tin được nhìn bóng lưng của hắn, trơ mắt nhìn hắn rời đi, bản thân hắn cũng là bán yêu, sao có thể nói như vậy chứ?
Mạnh Nguyên bị người dân ở trong thôn đẩy càng lúc càng xa hơn, trong tầm nhìn, nhìn thấy bé trai ở trên giá chữ thập bị lửa lớn đốt đến mức run rẩy khóc thút thít.
Cũng không biết có phải do quá tức giận hay không, trong cơ thể bỗng nhiên có một nguồn năng lượng không biết từ nơi nào tới, bất ngờ bộc phát làm cho những thôn dân ở xung quanh bị văng ra.
“A ──”
Trong lúc mọi người đang hỗn loạn hét lên, Mạnh Nguyên mạnh mẽ lao tới, chạy nhanh đâm bay những người ngăn cản cô, cuối cùng lao tới phía trước, nhảy lên trên cao bất chấp lửa lớn, lấy một thanh linh kiếm từ trong không gian ra để chém đứt dây thừng, ôm đứa bé liền chạy đi.
Thôn dân ở phía dưới đều hoảng loạn.
“Nhanh chóng chặn cô ta lại, ngăn cản yêu quái lại”
“Yêu quái chạy rồi ——”......
Gần tối, Mạnh Nguyên sức cùng lực kiệt mang theo Tiểu Ngư Yêu trở lại phòng ở cuối thôn, chỗ kia quá xa, cô ôm đứa bé chạy quanh núi suốt buổi chiều, cuối cùng đứa nhỏ này cũng tỉnh, đưa cô đi tìm đường về thôn.
Thông qua miệng của đứa nhỏ này, lúc này Mạnh Nguyên biết tên của cậu bé là Liên Bạch, mẫu thân là trẻ mồ côi trong thôn, phụ thân là ngư yêu ở trong sông phía sau núi, đều chết ở hai năm trước.
“Những người áo đen kia muốn giết tất cả mọi người ở trong thôn, là phụ thân bảo vệ mọi người, phụ thân không phải yêu quái, em cũng không phải yêu quái, tỷ tỷ, em chưa từng làm hại ai......”
Lửa lớn làm bỏng cái đuôi nhỏ của cậu bé, có mấy chỗ bị thối rữa.
Mạnh Nguyên cho cậu bé ăn một viên Băng Liên Đan cấp sáu, Băng Liên Đan là đan dược hệ Thủy, rất có lợi với cậu bé.
Những người dân trong thôn kia dường như không nghe thấy cái gì cả, cuối cùng cũng thương lượng ra kết quả, một ông lão có bộ râu màu trắng ở bên trong đám người cầm một cây gậy gỗ đi ra phía trước.
Mạnh Nguyên vô thức quay đầu lại nhìn về phía sau của Tư Chước, nam nhân đã dọn dẹp con đường ở sau lưng sạch sẽ, đi đến chỗ cách cô một bước rồi đứng đấy, chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.
Mạnh Nguyên sốt ruột, hỏi hắn, “Hình như bọn họ muốn thiêu chết đứa bé này, phải làm sao bây giờ?”
Nam nhân không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái.
Hỏi mà không nhận được đáp án, Mạnh Nguyên đành phải quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt lo lắng, sau đó nghĩ tới điều gì, nhanh chóng lấy một viên Phục Nguyên Đan từ trong túi trữ vật ra để ăn, vừa nãy bận rộn hơn nửa ngày, gần một nửa linh lực trong cơ thể đã bị tiêu hao. Tư chất của chủ nhân thân thể này vốnkhông hề tốt, mặc dù phụ thân của cô ấy là trưởng lão của môn phái, nhưng mẫu thân lại chỉ là một người bình thường, không có linh căn để tu luyện. Bởi vì từ lúc nhỏ đã được phụ thân vô cùng cưng chiều, chủ nhân của thân thể cũng không nghiêm túc tu luyện, nói dễ nghe là Trúc Cơ Kỳ, nhưng hầu hết đều dựa vào đan dược để tăng tu vi, thật sự không có nhiều bản lĩnh.
Nuốt một viên đan dược vào, Mạnh Nguyên cảm giác linh lực trong cơ thể của mình khôi phục lại không ít, tất cả mệt mỏi đều tan biến.
Nắm chặt kiếm ở trong tay.
Bên ngoài, ông lão có bộ râu màu trắng đã cầm cây gậy lửa đến gần giá chữ thập, chỉ còn lại hai, ba bước nữa là tới nơi, người bên cạnh lại không hề có một chút phản ứng nào.
Mạnh Nguyên không thể chờ lâu hơn nữa, cắn chặt răng một cái, bất chấp tất cả lao ra ngoài, hét lớn một tiếng, “Dừng tay, mấy người đang làm gì vậy?”
Giọng nói quá lớn tạo ra tiếng vọng khắp khe núi.
Nghe có vẻ hơi rợn người.
Người dân trong thôn ở phía ngoài quay đầu lại tìm âm thanh phát ra từ chỗ nào, liền thấy Mạnh Nguyên chui từ trong bụi gai ra ngoài, còn có Tư Chước mặc toàn đồ trắng đi theo sau lưng cô.
Bọn họ đều biết hai người này, chính là mấy người tu sĩ bị thương rất nghiêm trọng kia, trước đó đã cam đoan với bọn họ sẽ giải quyết lời nguyền rủa ở trong thôn, nào biết được chính mình thiếu chút liền không về được.
Nhìn thấy Mạnh Nguyên, những người dân trong thôn im lặng một lúc, sau đó không biết ai dẫn đầu, hét lớn: “Tiên tử không biết rồi, lời nguyền rủa trong thôn của chúng tôi chính là do con yêu quái này mang tới, sau khi nó sinh ra, thôn của chúng tôi liền chưa từng yên bình, nhất định phải thiêu chết nó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy, thiêu chết nó!”
“Thiêu chết yêu quái đi!”
Người dân trong thôn phẫn nộ, lần lượt hét lên.
Ông lão có bộ râu màu trắng đứng ở phía trước thở dài, “Đừng trách chúng tôi, là do con quái vật này đã làm quá nhiều điều ác.”
Nói xong ném gậy gỗ lên trên đống củi, trên đống củi hình như có đổ dầu, lập tức bốc lửa.
Mạnh Nguyên cố gắng hết sức để ngăn cản, “Đứa nhỏ này không phải yêu quái, yêu quái thật sự đang ở bên trong ma động trên núi, chúng tôi đã báo với tông môn, chẳng bao lâu nữa sẽ có người tới......”
Còn chưa nói xong liền thấy cảnh này, gấp đến mức mặt đỏ bừng, tức giận đến mức mắng to, “Ngu ngốc và không có kiến thức, mấy người mau dừng tay lại, cậu bé thật sự vô tội!”
Trong lúc sốt ruột, cơ thể bỗng phản ứng một cách vô thức, ném kiếm ở trong tay ra, huy động linh lực trong cơ thể, không ngờ sau khi rót linh lực vào trong kiếm, linh kiếm bay xiêu vẹo được khoảng ba bốn mét liền rớt xuống đất.
“......” Cũng quá là cặn bã rồi đi!
Nhìn thấy lửa ở xung quang giá chữ thập càng thiêu càng lớn, Mạnh Nguyên vội vã xông lên phía trước.
Những người dân trong thôn kia phát hiện ra kế hoạch của cô, hét lớn: “Nhanh chóng ngăn cô ta lại, cô ta muốn cứu yêu quái kia!”
Hơn một trăm người dân ở trong thôn ngăn cản Mạnh Nguyên tiến lên.
Mạnh Nguyên không thể di chuyển dù chỉ nửa bước, còn bị đẩy lùi về phía sau, lúc này cô mới nhớ tới còn có Tư Chước, quay đầu lại và hét lên với vẻ mặt lo lắng, “Nhanh chóng cứu người đi.”
Tư Chước đứng cách sau lưng cô không xa, có lẽ hắn không hề thể hiện ra ý định muốn cứu người nên cũng không có người dân nào ở trong thôn đi ngăn cản hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe những lời này, hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn Mạnh Nguyên, trên mặt hắn hiện lên vẻ thờ ơ giống như việc này không hề liên quan gì đến hắn, thản nhiên nói: “Người giống như đứa bé này nên chết thì tốt hơn.”
Nói xong quay người rời đi, không hề có ý định muốn ra tay hỗ trợ.
Mạnh Nguyên không thể tin được nhìn bóng lưng của hắn, trơ mắt nhìn hắn rời đi, bản thân hắn cũng là bán yêu, sao có thể nói như vậy chứ?
Mạnh Nguyên bị người dân ở trong thôn đẩy càng lúc càng xa hơn, trong tầm nhìn, nhìn thấy bé trai ở trên giá chữ thập bị lửa lớn đốt đến mức run rẩy khóc thút thít.
Cũng không biết có phải do quá tức giận hay không, trong cơ thể bỗng nhiên có một nguồn năng lượng không biết từ nơi nào tới, bất ngờ bộc phát làm cho những thôn dân ở xung quanh bị văng ra.
“A ──”
Trong lúc mọi người đang hỗn loạn hét lên, Mạnh Nguyên mạnh mẽ lao tới, chạy nhanh đâm bay những người ngăn cản cô, cuối cùng lao tới phía trước, nhảy lên trên cao bất chấp lửa lớn, lấy một thanh linh kiếm từ trong không gian ra để chém đứt dây thừng, ôm đứa bé liền chạy đi.
Thôn dân ở phía dưới đều hoảng loạn.
“Nhanh chóng chặn cô ta lại, ngăn cản yêu quái lại”
“Yêu quái chạy rồi ——”......
Gần tối, Mạnh Nguyên sức cùng lực kiệt mang theo Tiểu Ngư Yêu trở lại phòng ở cuối thôn, chỗ kia quá xa, cô ôm đứa bé chạy quanh núi suốt buổi chiều, cuối cùng đứa nhỏ này cũng tỉnh, đưa cô đi tìm đường về thôn.
Thông qua miệng của đứa nhỏ này, lúc này Mạnh Nguyên biết tên của cậu bé là Liên Bạch, mẫu thân là trẻ mồ côi trong thôn, phụ thân là ngư yêu ở trong sông phía sau núi, đều chết ở hai năm trước.
“Những người áo đen kia muốn giết tất cả mọi người ở trong thôn, là phụ thân bảo vệ mọi người, phụ thân không phải yêu quái, em cũng không phải yêu quái, tỷ tỷ, em chưa từng làm hại ai......”
Lửa lớn làm bỏng cái đuôi nhỏ của cậu bé, có mấy chỗ bị thối rữa.
Mạnh Nguyên cho cậu bé ăn một viên Băng Liên Đan cấp sáu, Băng Liên Đan là đan dược hệ Thủy, rất có lợi với cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro