Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 25
Hồng Cần Tô Tửu
2024-11-22 00:17:17
Trong phòng, Dung Thiếu Khanh ngồi xuống ở dưới đất.
Vân Phu Nhân ngồi ở phía đối diện cách hắn không xa, lấy linh tơ (*) ra để bắt mạch, hàng trăm sợi tơ màu bạc mảnh như lông trâu đánh vào từng huyệt vị trên cơ thể của Dung Thiếu Khanh.
(*) Linh tơ: sợi tơ pháp thuật có màu trắng dùng để bắt mạch
Linh tơ bị rót vào linh lực màu xanh lá cây nhạt của Mộc Linh Lực, dò xét tình trạng cơ thể của Dung Thiếu Khanh từng chút một.
Một lát sau, mọi người liền phát hiện hàng trăm linh tơ kia, có sợi không thay đổi gì, có sợi dần dần biến thành màu đen.
Mà Vân Phu Nhân ngồi đối diện Dung Thiếu Khanh, mồ hôi dần tuôn ra trên trán, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc bầu trời ở bên ngoài dần dần đen lại, Vân Phu Nhân thu linh tơ về trong tay.
Hàng trăm cây linh tơ, hầu hết đều biến thành màu đen.
Sắc mặt của Vân Phu Nhân bắt đầu nghiêm túc, không chỉ có Vân Phu Nhân, cho dù là Mạnh Nguyên cùng Tiểu Ngư Yêu cái gì cũng không hiểu đều cảm giác chuyện này có chút nghiêm trọng.
Vân Phu Nhân đứng lên từ dưới đất, thở dốc một hơi nói “Trong cơ thể của hắn có một cỗ ma khí bá đạo, nhưng bởi vì đã dùng qua đan dược tốt nhất, ma khí trộn với độc tố kia đã biến mất gần hết, vừa rồi ta đã dẫn những độc tố còn lại ra ngoài.”
Ninh Trăn tới đỡ Dung Thiếu Khanh, nghe được lời này, hiểu ngay là hai viên đan dược trước kia Mạnh Nguyên đưa cho đã có tác dụng, nhịn không được hỏi: “Nếu như thế, vì sao mấy ngày nay Thiếu Khanh chưa khoẻ lại?”
Vân Phu Nhân ngồi vào trên chiếc ghế ở bên cạnh, nghe được câu hỏi này, gõ ngón tay lên trên bàn, “Tình huống này của hắn có chút nghiêm trọng, mặc dù ma khí không còn nữa, nhưng thần hồn của hắn bị tổn thương, nếu như muốn chữa khỏi, còn cần dùng Bổ Hồn Đan cấp sáu.”
“Bổ Hồn Đan sao?”
Nghe thấy là đan dược, Ninh Trăn vô thức nhìn về phía Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên bỗng nhiên đơ ra, sau đó lắc đầu với cô ấy.
Trên người cô đan dược gì cũng có, nhưng lại không có cái gì gọi là Bổ Hồn Đan.
Vân Phu Nhân cười cười, giả vờ như không nhìn thấy, cô ấy giải thích nói: “Bổ Hồn Đan hơi đặc biệt, chính là đồ vật của quỷ tu (*), người tu tiên bình thường không cần dùng nhiều, dược liệu của nó có hơn năm mươi loại, nhưng phần lớn đều có thể mua được ở trên thị trường, chỉ có ba loại ── Cửu Thải Thiên Hoàng Thảo, Ly Nguyệt Lam Diệp, Băng Phách Tinh là khó tìm. Nhưng mà ta biết được, Ly Nguyệt Lam Diệp liền có ở trong phủ của thành chủ, trồng ở vườn hoa ở trong sân, có đặt cấm chế. Nghe nói Băng Phách Tinh sẽ xuất hiện ở trên hội đấu giá vào năm sau, nhưng mà Cửu Thải Thiên Hoàng Thảo lại ở Yêu giới, không dễ tìm.”
(*) Quỷ tu: người tu ma
Ninh Trăn nhìn dáng vẻ yếu ớt của Dung Thiếu Khanh, cảm thấy đau xót.
Nếu hắn không cản cú đánh kia thay cô, hắn cũng sẽ không gặp những chuyện này, đưa tay sờ lên khuôn mặt của hắn, kiên định nói: “Cho dù phải đi trộm thì ta cũng phải trộm được cho huynh.”
Vừa nghe đến từ trộm, Mạnh Nguyên vô thức liếc mắt nhìn Tư Chước, hắn là bán yêu, chỉ cần hóa thành nguyên hình đi chỗ nào cũng thuận tiện, cô nhớ kỹ hắn còn có cái không gian tùy thân (*).
(*) Không gian tùy thân: không gian di động mang theo bên người
Cái khác thì khó mà nói, nhưng Ly Nguyệt Lam Diệp ở phủ của thành chủ để hắn đi lấy là thích hợp nhất.
Tư Chước buồn chán đứng ở bên cạnh, phát hiện ra có người đang nhìn hắn, nghiêng đầu sang chỗ khác đối diện với tầm mắt của cô, nhíu mày, khẽ cười một tiếng hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
Mạnh Nguyên chột dạ cúi đầu.
Ninh Trăn vốn chưa kịp phản ứng, nghe thấy vậy, hình như là nghĩ tới điều gì, cũng nhìn về phía hắn.
Trong mắt mang theo vài phần mong đợi.
Tư Chước còn có cái gì chưa hiểu nữa sao? Mặt tối sầm, lập tức rũ mắt xuống để che dấu cảm xúc, cười nham hiểm nói “Ta đi trộm cũng được, nhưng cũng phải có người giúp ta canh chừng ở bên ngoài.”
Nghe kỹ, còn có mấy phần nham hiểm.
Mạnh Nguyên sởn cả da gà, trong sách cũng không có chuyện này.
Vô thức cúi đầu giả chết.
Quả nhiên, liền nghe thấy người nào đó dùng giọng nói hơi ngọt ngào hỏi, “Mạnh tỷ tỷ thấy thế nào?”
“......”
Thật buồn nôn, thế mà lại học theo Tiểu Liên kêu cô là tỷ tỷ.
Vân Phu Nhân ngồi ở phía đối diện cách hắn không xa, lấy linh tơ (*) ra để bắt mạch, hàng trăm sợi tơ màu bạc mảnh như lông trâu đánh vào từng huyệt vị trên cơ thể của Dung Thiếu Khanh.
(*) Linh tơ: sợi tơ pháp thuật có màu trắng dùng để bắt mạch
Linh tơ bị rót vào linh lực màu xanh lá cây nhạt của Mộc Linh Lực, dò xét tình trạng cơ thể của Dung Thiếu Khanh từng chút một.
Một lát sau, mọi người liền phát hiện hàng trăm linh tơ kia, có sợi không thay đổi gì, có sợi dần dần biến thành màu đen.
Mà Vân Phu Nhân ngồi đối diện Dung Thiếu Khanh, mồ hôi dần tuôn ra trên trán, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc bầu trời ở bên ngoài dần dần đen lại, Vân Phu Nhân thu linh tơ về trong tay.
Hàng trăm cây linh tơ, hầu hết đều biến thành màu đen.
Sắc mặt của Vân Phu Nhân bắt đầu nghiêm túc, không chỉ có Vân Phu Nhân, cho dù là Mạnh Nguyên cùng Tiểu Ngư Yêu cái gì cũng không hiểu đều cảm giác chuyện này có chút nghiêm trọng.
Vân Phu Nhân đứng lên từ dưới đất, thở dốc một hơi nói “Trong cơ thể của hắn có một cỗ ma khí bá đạo, nhưng bởi vì đã dùng qua đan dược tốt nhất, ma khí trộn với độc tố kia đã biến mất gần hết, vừa rồi ta đã dẫn những độc tố còn lại ra ngoài.”
Ninh Trăn tới đỡ Dung Thiếu Khanh, nghe được lời này, hiểu ngay là hai viên đan dược trước kia Mạnh Nguyên đưa cho đã có tác dụng, nhịn không được hỏi: “Nếu như thế, vì sao mấy ngày nay Thiếu Khanh chưa khoẻ lại?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Phu Nhân ngồi vào trên chiếc ghế ở bên cạnh, nghe được câu hỏi này, gõ ngón tay lên trên bàn, “Tình huống này của hắn có chút nghiêm trọng, mặc dù ma khí không còn nữa, nhưng thần hồn của hắn bị tổn thương, nếu như muốn chữa khỏi, còn cần dùng Bổ Hồn Đan cấp sáu.”
“Bổ Hồn Đan sao?”
Nghe thấy là đan dược, Ninh Trăn vô thức nhìn về phía Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên bỗng nhiên đơ ra, sau đó lắc đầu với cô ấy.
Trên người cô đan dược gì cũng có, nhưng lại không có cái gì gọi là Bổ Hồn Đan.
Vân Phu Nhân cười cười, giả vờ như không nhìn thấy, cô ấy giải thích nói: “Bổ Hồn Đan hơi đặc biệt, chính là đồ vật của quỷ tu (*), người tu tiên bình thường không cần dùng nhiều, dược liệu của nó có hơn năm mươi loại, nhưng phần lớn đều có thể mua được ở trên thị trường, chỉ có ba loại ── Cửu Thải Thiên Hoàng Thảo, Ly Nguyệt Lam Diệp, Băng Phách Tinh là khó tìm. Nhưng mà ta biết được, Ly Nguyệt Lam Diệp liền có ở trong phủ của thành chủ, trồng ở vườn hoa ở trong sân, có đặt cấm chế. Nghe nói Băng Phách Tinh sẽ xuất hiện ở trên hội đấu giá vào năm sau, nhưng mà Cửu Thải Thiên Hoàng Thảo lại ở Yêu giới, không dễ tìm.”
(*) Quỷ tu: người tu ma
Ninh Trăn nhìn dáng vẻ yếu ớt của Dung Thiếu Khanh, cảm thấy đau xót.
Nếu hắn không cản cú đánh kia thay cô, hắn cũng sẽ không gặp những chuyện này, đưa tay sờ lên khuôn mặt của hắn, kiên định nói: “Cho dù phải đi trộm thì ta cũng phải trộm được cho huynh.”
Vừa nghe đến từ trộm, Mạnh Nguyên vô thức liếc mắt nhìn Tư Chước, hắn là bán yêu, chỉ cần hóa thành nguyên hình đi chỗ nào cũng thuận tiện, cô nhớ kỹ hắn còn có cái không gian tùy thân (*).
(*) Không gian tùy thân: không gian di động mang theo bên người
Cái khác thì khó mà nói, nhưng Ly Nguyệt Lam Diệp ở phủ của thành chủ để hắn đi lấy là thích hợp nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Chước buồn chán đứng ở bên cạnh, phát hiện ra có người đang nhìn hắn, nghiêng đầu sang chỗ khác đối diện với tầm mắt của cô, nhíu mày, khẽ cười một tiếng hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
Mạnh Nguyên chột dạ cúi đầu.
Ninh Trăn vốn chưa kịp phản ứng, nghe thấy vậy, hình như là nghĩ tới điều gì, cũng nhìn về phía hắn.
Trong mắt mang theo vài phần mong đợi.
Tư Chước còn có cái gì chưa hiểu nữa sao? Mặt tối sầm, lập tức rũ mắt xuống để che dấu cảm xúc, cười nham hiểm nói “Ta đi trộm cũng được, nhưng cũng phải có người giúp ta canh chừng ở bên ngoài.”
Nghe kỹ, còn có mấy phần nham hiểm.
Mạnh Nguyên sởn cả da gà, trong sách cũng không có chuyện này.
Vô thức cúi đầu giả chết.
Quả nhiên, liền nghe thấy người nào đó dùng giọng nói hơi ngọt ngào hỏi, “Mạnh tỷ tỷ thấy thế nào?”
“......”
Thật buồn nôn, thế mà lại học theo Tiểu Liên kêu cô là tỷ tỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro