Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 28
Hồng Cần Tô Tửu
2024-11-22 00:17:17
Mạnh Nguyên dắt theo Tiểu Ngư Yêu tiếp tục đi dạo, đi dạo xong phố phía Nam lại đi phố phía Đông, phố phía Đông náo nhiệt hơn nhiều, trên đường còn có các tiếng hô to.
Hai người lại mua rất nhiều đồ linh tinh, còn ăn rất nhiều món ăn ngon của tu chân giới, tới lúc trời tối mới trở lại khách sạn, hai người ăn nhiều đến mức bụng căng tròn.
Trở về khách sạn, Mạnh Nguyên lặng lẽ đưa Tiểu Ngư Yêu lên tầng hai, nháy mắt với cậu bé một cái, để cậu bé đừng làm phiền Tư Chước ở bên cạnh.
Cô vẫn còn nhớ hình như đêm nay Tư Chước sẽ đi đến phủ thành chủ, chỉ hy vọng hắn có thể đừng nghĩ tới cô.
Tiểu Ngư Yêu ngoan ngoãn gật đầu, còn đưa tay che miệng của mình lại.
Đâu ngờ được lúc hai người vừa sờ đến cửa phòng, sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh yếu ớt, “Còn biết phải trở về sao?”
“......”
Cơ thể hai người đồng thời cứng đờ, dừng lại một chút, sau đó từ từ nghiêng đầu lại nhìn, chỉ thấy không biết lúc nào đã có một người đứng ở sau lưng.
Vóc dáng của nam nhân thon dài và thẳng tắp, hành lang u ám lờ mờ, cách một đoạn trên hành lang thường được treo một cái đèn lồng, ánh đèn mơ hồ, cơ thể của hắn một nửa ở dưới ánh sáng, một nửa ở trong bóng tối.
Ánh sáng màu vàng chiếu vào nửa gương mặt của hắn, bên dưới ánh sáng thì làn da trắng nõn như ngọc, bên dưới bóng tối thì không thấy rõ vẻ mặt, giống như một con thú hung dữ đang ẩn núp trong đêm tối.
Không khí yên lặng trong một lúc, nhưng không khí yên lặng này rất nhanh đã bị nam nhân kia tự phá vỡ, ánh mắt của hắn lướt qua hai người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người của Mạnh Nguyên, cười thật to.
Hắn lập tức mím môi cố nén cười, cười đến mức bả vai bắt đầu run rẩy, hình như đứng không vững, lười biếng nhẹ nhàng dựa người vào bức tường ở bên cạnh, run rẩy giơ ngón tay lên chỉ vào Mạnh Nguyên, “Bộ đồ này quá xấu, chẳng lẽ hôm nay ngươi mặc bộ đồ này đi dạo ở bên ngoài cả ngày sao?”
“......”
Nam nhân cười đến mức không dừng lại được.
Mạnh Nguyên nghi ngờ nhìn hắn một cái, sau đó không chắc chắn lắm cúi đầu xuống nhìn một chút.
Xấu sao?
Tiểu nhị nói với cô bộ đồ này là báu vật của cửa hàng.
Hơn nữa, cô còn thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, váy thắt eo màu đỏ, bên ngoài là một lớp áo khoác bằng lụa mỏng, phía trên có rất nhiều đá quý sáng lấp lánh, lúc đi đường sẽ vang lên tiếng leng keng, vừa nhìn đã cảm thấy rất quý, phải biết rằng một viên đá quý ở hiện đại có thể bán ra với giá trên trời.
Ngẩng đầu lên và nhìn nam nhân ở đối diện với ánh mắt không hài lòng.
Tư Chước đã kiềm chế được bản thân hơn một chút, đối diện với ánh mắt “ngươi không hiểu” kia của cô, “hì hì” một tiếng, lại nhịn không được bắt đầu cười to.
Tiếng cười kia làm cho Ninh Trăn ở bên cạnh sợ hãi, cô ấy mở cửa và nhoài người ra cửa phòng, hỏi một tiếng, “Có chuyện gì vậy?”
Bối rối nhìn ra ngoài một vòng, nhìn thấy Mạnh Nguyên ở cách đó không xa, trực tiếp sửng sốt một chút.
Tư Chước còn đang cười, một tay ôm bụng, lấy một ngón tay chỉ về phía Mạnh Nguyên, “Ngươi nhìn cô ta có giống một con gà lôi vàng đầy màu sắc hay không? Ha ha ha......”
Gà lôi vàng đầy màu sắc, cái này thì Mạnh Nguyên biết, hôm nay cô còn thấy nó ở trên đường, lông ở trên người đủ mọi màu sắc trông rất khoa trương, dưới mỗi lông vũ đều là những hạt pha lê đầy màu sắc, mềm mại và bồng bềnh, mào gà cao màu đỏ, vừa chiến đấu vừa hưng phấn kêu khanh khách.
Nghe nói thịt cũng ăn rất ngon.
Lúc đầu Ninh Trăn còn không có nghĩ nhiều, nghe Tư Chước nói như vậy, hình như nghĩ tới điều gì, cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Nhưng xưa nay cô ấy là người bình tĩnh và yên lặng, rất nhanh đã thu hồi vẻ mặt ở trên mặt lại, chững chạc đàng hoàng ho khan một cái, nhưng ý cười ở trong mắt lại khó mà che giấu được.
Cô ấy nhanh chóng liếc nhìn Mạnh Nguyên, mở miệng cố gắng nhịn cười nói “Thật đẹp mắt.”
Sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Người nào đó càng cười khoa trương hơn, cười run rẩy hết cả người.
Bởi vì cười nhiều, nên khoé mắt của đôi mắt phượng xinh đẹp kia đỏ bừng, lóng lánh nước.
Nhìn còn xinh đẹp và quyến rũ hơn cả nữ nhân.
Mạnh Nguyên dùng vẻ mặt vô cảm nhìn hắn một cái, nắm tay của Tiểu Ngư Yêu đi về phòng.
Hai người lại mua rất nhiều đồ linh tinh, còn ăn rất nhiều món ăn ngon của tu chân giới, tới lúc trời tối mới trở lại khách sạn, hai người ăn nhiều đến mức bụng căng tròn.
Trở về khách sạn, Mạnh Nguyên lặng lẽ đưa Tiểu Ngư Yêu lên tầng hai, nháy mắt với cậu bé một cái, để cậu bé đừng làm phiền Tư Chước ở bên cạnh.
Cô vẫn còn nhớ hình như đêm nay Tư Chước sẽ đi đến phủ thành chủ, chỉ hy vọng hắn có thể đừng nghĩ tới cô.
Tiểu Ngư Yêu ngoan ngoãn gật đầu, còn đưa tay che miệng của mình lại.
Đâu ngờ được lúc hai người vừa sờ đến cửa phòng, sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh yếu ớt, “Còn biết phải trở về sao?”
“......”
Cơ thể hai người đồng thời cứng đờ, dừng lại một chút, sau đó từ từ nghiêng đầu lại nhìn, chỉ thấy không biết lúc nào đã có một người đứng ở sau lưng.
Vóc dáng của nam nhân thon dài và thẳng tắp, hành lang u ám lờ mờ, cách một đoạn trên hành lang thường được treo một cái đèn lồng, ánh đèn mơ hồ, cơ thể của hắn một nửa ở dưới ánh sáng, một nửa ở trong bóng tối.
Ánh sáng màu vàng chiếu vào nửa gương mặt của hắn, bên dưới ánh sáng thì làn da trắng nõn như ngọc, bên dưới bóng tối thì không thấy rõ vẻ mặt, giống như một con thú hung dữ đang ẩn núp trong đêm tối.
Không khí yên lặng trong một lúc, nhưng không khí yên lặng này rất nhanh đã bị nam nhân kia tự phá vỡ, ánh mắt của hắn lướt qua hai người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người của Mạnh Nguyên, cười thật to.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn lập tức mím môi cố nén cười, cười đến mức bả vai bắt đầu run rẩy, hình như đứng không vững, lười biếng nhẹ nhàng dựa người vào bức tường ở bên cạnh, run rẩy giơ ngón tay lên chỉ vào Mạnh Nguyên, “Bộ đồ này quá xấu, chẳng lẽ hôm nay ngươi mặc bộ đồ này đi dạo ở bên ngoài cả ngày sao?”
“......”
Nam nhân cười đến mức không dừng lại được.
Mạnh Nguyên nghi ngờ nhìn hắn một cái, sau đó không chắc chắn lắm cúi đầu xuống nhìn một chút.
Xấu sao?
Tiểu nhị nói với cô bộ đồ này là báu vật của cửa hàng.
Hơn nữa, cô còn thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, váy thắt eo màu đỏ, bên ngoài là một lớp áo khoác bằng lụa mỏng, phía trên có rất nhiều đá quý sáng lấp lánh, lúc đi đường sẽ vang lên tiếng leng keng, vừa nhìn đã cảm thấy rất quý, phải biết rằng một viên đá quý ở hiện đại có thể bán ra với giá trên trời.
Ngẩng đầu lên và nhìn nam nhân ở đối diện với ánh mắt không hài lòng.
Tư Chước đã kiềm chế được bản thân hơn một chút, đối diện với ánh mắt “ngươi không hiểu” kia của cô, “hì hì” một tiếng, lại nhịn không được bắt đầu cười to.
Tiếng cười kia làm cho Ninh Trăn ở bên cạnh sợ hãi, cô ấy mở cửa và nhoài người ra cửa phòng, hỏi một tiếng, “Có chuyện gì vậy?”
Bối rối nhìn ra ngoài một vòng, nhìn thấy Mạnh Nguyên ở cách đó không xa, trực tiếp sửng sốt một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Chước còn đang cười, một tay ôm bụng, lấy một ngón tay chỉ về phía Mạnh Nguyên, “Ngươi nhìn cô ta có giống một con gà lôi vàng đầy màu sắc hay không? Ha ha ha......”
Gà lôi vàng đầy màu sắc, cái này thì Mạnh Nguyên biết, hôm nay cô còn thấy nó ở trên đường, lông ở trên người đủ mọi màu sắc trông rất khoa trương, dưới mỗi lông vũ đều là những hạt pha lê đầy màu sắc, mềm mại và bồng bềnh, mào gà cao màu đỏ, vừa chiến đấu vừa hưng phấn kêu khanh khách.
Nghe nói thịt cũng ăn rất ngon.
Lúc đầu Ninh Trăn còn không có nghĩ nhiều, nghe Tư Chước nói như vậy, hình như nghĩ tới điều gì, cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Nhưng xưa nay cô ấy là người bình tĩnh và yên lặng, rất nhanh đã thu hồi vẻ mặt ở trên mặt lại, chững chạc đàng hoàng ho khan một cái, nhưng ý cười ở trong mắt lại khó mà che giấu được.
Cô ấy nhanh chóng liếc nhìn Mạnh Nguyên, mở miệng cố gắng nhịn cười nói “Thật đẹp mắt.”
Sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Người nào đó càng cười khoa trương hơn, cười run rẩy hết cả người.
Bởi vì cười nhiều, nên khoé mắt của đôi mắt phượng xinh đẹp kia đỏ bừng, lóng lánh nước.
Nhìn còn xinh đẹp và quyến rũ hơn cả nữ nhân.
Mạnh Nguyên dùng vẻ mặt vô cảm nhìn hắn một cái, nắm tay của Tiểu Ngư Yêu đi về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro