Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 30
Hồng Cần Tô Tửu
2024-11-22 00:17:17
Mạnh Nguyên cũng không biết rõ tu vi bây giờ của Tư Chước, theo lý thuyết thì cùng một cảnh giới, Yêu Tu sẽ lợi hại hơn tu sĩ, điều này bắt nguồn từ hoàn cảnh tu luyện gian khổ hơn của Yêu Tu, bọn họ không biết luyện đan cùng luyện vũ khí, chỉ biết tập trung tinh thần để tu luyện.
Mà Tư Chước, lúc này hắn còn chưa thực sự hoá hình, lúc hắn hoá hình bị tu sĩ phát hiện ra và ám hại, liều mạng chịu đựng nỗi thống khổ của việc gãy đuôi để chạy thoát, vẫn chưa đến Hóa Thần Kỳ.
Cũng không biết vì sao lần này hắn lại tích cực như vậy, cảm giác hơi mâu thuẫn với tính cách của hắn, Mạnh Nguyên cũng nghi ngờ có phải trong phủ thành chủ có đồ vật mà hắn muốn hay không?
Nhưng trong sách không có mô tả chi tiết phần này, chỉ tóm tắt, nhắc tới Ninh Trăn ở khách sạn đợi một đêm, sáng ngày thứ hai Tư Chước đã bị thương trở về, cũng trộm được Ly Nguyệt Lam Diệp cho cô ấy.
Dường như Tư Chước vừa nghe thấy được một chuyện cười có ý tứ, nhẹ nhàng giơ khóe miệng lên, bên trong đôi mắt bình tĩnh đó là sự coi thường, đầy sát ý nói: “Sợ cái gì, nếu có ai phát hiện thì liền giết hắn, đợi ở chỗ này.”
Có vẻ như đã nhìn thấu bản chất vô dụng của Mạnh Nguyên, căn bản không hề nghĩ tới việc đưa cô vào.
Vẻ mặt của hắn lạnh lùng thu hồi kiếm cùng roi, quay người chuẩn bị đi.
Nhưng đi được hai bước lại nghĩ tới cái gì, dừng chân lại, sau đó quay đầu lại nhìn cô.
Đôi mắt đen của nam nhân bình tĩnh, bên trong khuôn mặt đẹp trai có một chút nữ tính, ánh trăng trên đỉnh đầu soi rõ hàng mi dài của hắn trong bóng đêm, sau đó khẽ mở môi mỏng, dùng giọng nói vô cùng tự tin nói “Cho ta một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.”
Giọng nói tự nhiên giống như đang nói với cô, bộ đồ trên người cô bây giờ rất đẹp.
Mạnh Nguyên suýt chút nữa không thở được.
“......” Hắn coi Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan là rau cải trắng ở bên lề đường sao?
Mạnh Nguyên nghi ngờ mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn hắn, liền thấy dáng vẻ không cho liền không đi cao ngạo và lạnh lùng của hắn.
Hơn nửa đêm hắn trói cô đến nơi này, còn có mặt mũi hỏi cô muốn Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan sao?
Mạnh Nguyên im lặng, có nhận thức mới về sự vô liêm sỉ của người này, cô hít một hơi thật sâu, sau đó không thay đổi vẻ mặt lấy một bình Phục Nguyên Đan cấp năm từ trong túi trữ vật ra ném qua, “Chỉ có cái này, cái kia rất quý, chờ khi nào ngươi sắp không được ta sẽ đưa cho ngươi.”
Ti Chước nghe xong mặt tối sầm.
Nhưng cũng không ném đan dược ở trong tay đi, hắn lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Nguyên một chút, nhét nó vào trước ngực, bước đi với vẻ mặt ủ rũ, xoay người và biến mất trong màn đêm.
Mạnh Nguyên thấy thế cũng không sợ, hắn vừa đi, liền tranh thủ thời gian tìm một góc để trốn, còn lấy một cái trận pháp ra đặt ở bên cạnh để che giấu hơi thở, chưa yên tâm, lại lấy mấy tấm Ẩn Thân Phù (*) ra dán lên người.
(*) Ẩn Thân Phù: bùa tàng hình
Ngoan ngoãn ngồi chờ trong trận pháp.
Chờ hơn hai giờ, từ lúc mặt trăng mới xuất hiện đến lúc treo ở nơi cao nhất trên bầu trời, Mạnh Nguyên cầm đồ ăn vặt mua hôm nay ở trong tay để ăn, ăn xong bánh ngọt lại uống một chút đồ uống, túi trữ vật là đồ tốt, thời gian ở bên trong không thay đổi, lúc bỏ vào như thế nào thì lúc lấy ra vẫn như cũ, không hề thay đổi hương vị một chút nào.
Lúc dạ dày hơi khó chịu.
Đột nhiên, có linh lực chấn động truyền đến từ bức tường trong phủ thành chủ.
Mạnh Nguyên do dự đứng người lên, giơ mắt nhìn về bức tường ở phía trước, cảm thấy hơi lo lắng, đâu biết cái gì cũng chưa thấy được, chỉ nghe thấy một giọng nói giận dữ gào thét, “Chỉ là một bán yêu, cũng dám làm càn ở trước mặt của bản tôn!”
Tiếng nói vừa ra, một trận chấn động to lớn truyền đến từ đằng xa, cũng kèm theo một cỗ khí thế cực kỳ mạnh.
Toàn bộ mặt đất đều bị lung lay.
Mạnh Nguyên vội vàng bám vào bức tường bên cạnh để đứng vững, vô thức ngẩng đầu nhìn, sau đó chỉ thấy trên bầu trời của phủ thành chủ có hai bóng dáng một đen một trắng đang đánh nhau, người khác cô không nhận ra, nhưng bóng dáng màu đen này cô không thể quen thuộc hơn, chính là Tư Chước.
Mà Tư Chước, lúc này hắn còn chưa thực sự hoá hình, lúc hắn hoá hình bị tu sĩ phát hiện ra và ám hại, liều mạng chịu đựng nỗi thống khổ của việc gãy đuôi để chạy thoát, vẫn chưa đến Hóa Thần Kỳ.
Cũng không biết vì sao lần này hắn lại tích cực như vậy, cảm giác hơi mâu thuẫn với tính cách của hắn, Mạnh Nguyên cũng nghi ngờ có phải trong phủ thành chủ có đồ vật mà hắn muốn hay không?
Nhưng trong sách không có mô tả chi tiết phần này, chỉ tóm tắt, nhắc tới Ninh Trăn ở khách sạn đợi một đêm, sáng ngày thứ hai Tư Chước đã bị thương trở về, cũng trộm được Ly Nguyệt Lam Diệp cho cô ấy.
Dường như Tư Chước vừa nghe thấy được một chuyện cười có ý tứ, nhẹ nhàng giơ khóe miệng lên, bên trong đôi mắt bình tĩnh đó là sự coi thường, đầy sát ý nói: “Sợ cái gì, nếu có ai phát hiện thì liền giết hắn, đợi ở chỗ này.”
Có vẻ như đã nhìn thấu bản chất vô dụng của Mạnh Nguyên, căn bản không hề nghĩ tới việc đưa cô vào.
Vẻ mặt của hắn lạnh lùng thu hồi kiếm cùng roi, quay người chuẩn bị đi.
Nhưng đi được hai bước lại nghĩ tới cái gì, dừng chân lại, sau đó quay đầu lại nhìn cô.
Đôi mắt đen của nam nhân bình tĩnh, bên trong khuôn mặt đẹp trai có một chút nữ tính, ánh trăng trên đỉnh đầu soi rõ hàng mi dài của hắn trong bóng đêm, sau đó khẽ mở môi mỏng, dùng giọng nói vô cùng tự tin nói “Cho ta một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.”
Giọng nói tự nhiên giống như đang nói với cô, bộ đồ trên người cô bây giờ rất đẹp.
Mạnh Nguyên suýt chút nữa không thở được.
“......” Hắn coi Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan là rau cải trắng ở bên lề đường sao?
Mạnh Nguyên nghi ngờ mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn hắn, liền thấy dáng vẻ không cho liền không đi cao ngạo và lạnh lùng của hắn.
Hơn nửa đêm hắn trói cô đến nơi này, còn có mặt mũi hỏi cô muốn Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Nguyên im lặng, có nhận thức mới về sự vô liêm sỉ của người này, cô hít một hơi thật sâu, sau đó không thay đổi vẻ mặt lấy một bình Phục Nguyên Đan cấp năm từ trong túi trữ vật ra ném qua, “Chỉ có cái này, cái kia rất quý, chờ khi nào ngươi sắp không được ta sẽ đưa cho ngươi.”
Ti Chước nghe xong mặt tối sầm.
Nhưng cũng không ném đan dược ở trong tay đi, hắn lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Nguyên một chút, nhét nó vào trước ngực, bước đi với vẻ mặt ủ rũ, xoay người và biến mất trong màn đêm.
Mạnh Nguyên thấy thế cũng không sợ, hắn vừa đi, liền tranh thủ thời gian tìm một góc để trốn, còn lấy một cái trận pháp ra đặt ở bên cạnh để che giấu hơi thở, chưa yên tâm, lại lấy mấy tấm Ẩn Thân Phù (*) ra dán lên người.
(*) Ẩn Thân Phù: bùa tàng hình
Ngoan ngoãn ngồi chờ trong trận pháp.
Chờ hơn hai giờ, từ lúc mặt trăng mới xuất hiện đến lúc treo ở nơi cao nhất trên bầu trời, Mạnh Nguyên cầm đồ ăn vặt mua hôm nay ở trong tay để ăn, ăn xong bánh ngọt lại uống một chút đồ uống, túi trữ vật là đồ tốt, thời gian ở bên trong không thay đổi, lúc bỏ vào như thế nào thì lúc lấy ra vẫn như cũ, không hề thay đổi hương vị một chút nào.
Lúc dạ dày hơi khó chịu.
Đột nhiên, có linh lực chấn động truyền đến từ bức tường trong phủ thành chủ.
Mạnh Nguyên do dự đứng người lên, giơ mắt nhìn về bức tường ở phía trước, cảm thấy hơi lo lắng, đâu biết cái gì cũng chưa thấy được, chỉ nghe thấy một giọng nói giận dữ gào thét, “Chỉ là một bán yêu, cũng dám làm càn ở trước mặt của bản tôn!”
Tiếng nói vừa ra, một trận chấn động to lớn truyền đến từ đằng xa, cũng kèm theo một cỗ khí thế cực kỳ mạnh.
Toàn bộ mặt đất đều bị lung lay.
Mạnh Nguyên vội vàng bám vào bức tường bên cạnh để đứng vững, vô thức ngẩng đầu nhìn, sau đó chỉ thấy trên bầu trời của phủ thành chủ có hai bóng dáng một đen một trắng đang đánh nhau, người khác cô không nhận ra, nhưng bóng dáng màu đen này cô không thể quen thuộc hơn, chính là Tư Chước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro