Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 37
Hồng Cần Tô Tửu
2024-11-22 00:17:17
Mạnh Nguyên xấu hổ đỏ mặt, vô thức cúi đầu xuống, nhăn nhó nói “Cũng được.”
Vừa nói ra khỏi miệng, mới phản ứng được có chuyện gì, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, trực tiếp đối diện với một khuôn mặt đẹp trai gần trong tầm tay, bốn mắt nhìn nhau, bởi vì quá gần, Mạnh Nguyên thậm chí còn có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen của nam nhân phản chiếu hình dáng của cô.
Nam nhân nhìn cô, nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng, vẻ mặt trêu chọc mang theo vài phần tinh nghịch, hắn ngồi dậy, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó “chậc” một tiếng.
Một tiếng “chậc” này vô cùng vi diệu, rõ ràng không nói gì, lại giống như đã bao gồm hàng nghìn chữ.
“......”
Mạnh Nguyên rất tức giận, tức giận đến mức trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu đi và không để ý đến hắn nữa.
Mặt dây chuyền của kẹp tóc ở trên đầu lại đập vào trên mặt hắn, không hề đau, lướt qua cằm của hắn, mang theo cảm giác tê dại, chỉ trong nháy mắt.
Loại cảm giác này làm cho Tư Chước rất không thoải mái, nhưng hắn còn chưa biết là không thoải mái chỗ nào, hắn nhíu mày, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, đưa tay tháo chiếc kẹp tóc của cô ra, giọng nói lạnh như băng: “Lần sau lại đụng phải mặt của ta, mái tóc này của ngươi cũng không cần tồn tại nữa.”
Động tác của hắn rất nhanh, không đợi Mạnh Nguyên kịp phản ứng đã lấy chiếc kẹp tóc xuống, không có kẹp tóc, tóc của Mạnh Nguyên giống như không có gì trói buộc, tất cả đều xoã xuống, chiếc kẹp tóc rơi xuống đất.
Mạnh Nguyên chỉ cảm thấy trên đầu chợt nhẹ, sau khi kịp phản ứng, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Ta đã bỏ ra cả buổi sáng mới chuẩn bị xong.”
Người xung quanh quá nhiều, cô cũng không dám nói quá lớn tiếng, chỉ có thể hạ giọng kêu gào với hắn, nhe răng trợn mắt, tia lửa trong mắt văng khắp nơi.
Lần này cô thật sự tức giận, tính cách của cái tên này giống như trời tháng sáu vậy, một hồi lại thay đổi khác nhau, hắn có biết tóc của cổ đại khó cột lắm hay không? Cô vì muốn mái tóc được chải đẹp đẽ, nên lúc sáng sớm trời chưa sáng liền dậy đểlàm.
Vậy mà hắn lại không phân tốt xấu cầm tóc của cô để trút giận.
Đúng là có bệnh mà!
Một đầu tóc đen mềm mại xoã xuống bên người, làm nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo và đẹp đẽ kia, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp có hai ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa thậm chí còn sáng hơn cả bộ quần áo màu đỏ như con tôm của cô, giống như có thể hóa thành ngọn lửa thiêu đốt hết tất cả.
Tư Chước đối diện với đôi mắt của cô, hơi ngạc nhiên, trong tay còn đang cầm kẹp tóc của cô.
Động tĩnh bên này cũng làm cho Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn ở phía trước chú ý đến, quay đầu lại hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Mạnh Nguyên lạnh mặt nói ra hai chữ, “Không có việc gì.”
Lấy một dây lụa màu trắng từ trong túi trữ vật ra, tùy ý buộc lại tóc, sau đó xoay người nhặt kẹp tóc ở trên mặt đất lên.
Không thể nhìn ra đã có chuyện gì xảy ra.
Lúc Mạnh Nguyên xoay người, Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn nhìn về phía Tư Chước, trong mắt mang theo sự dò hỏi.
Vẻ mặt của Tư Chước hơi mất tự nhiên, hắn thu hồi kẹp tóc trong tay, giả vờ lạnh lùng và quay mặt sang hướng khác.
Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn tưởng là hai người lại cãi nhau, cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc trước hai người này vừa thấy mặt nhau liền không hợp nhau, vốn tưởng rằng đã qua lâu như vậy rồi thì sẽ tốt hơn một chút, không nghĩ tới vẫn như thế.
Chỉ có thể nói có một số người thực sự trời sinh không hợp.
Rất nhanh liền đến lượt mấy người Mạnh Nguyên, Dung Thiếu Khanh đứng ở phía trước, nói với tu sĩ thu phí “Bốn người, đi Thành Lạc Thủy.”
Tu sĩ thu phí cũng không ngẩng đầu lên, lấy ra bốn khối ngọc bài lớn khoảng một bàn tay, dùng linh bút ở trên tay nhanh chóng viết mấy chữ.
“Tổng cộng là 840 khối hạ phẩm linh thạch, chia ra nộp hay là nộp chung?”
“Nộp chung.”
Dung Thiếu Khanh lấy túi trữ vật ra, bên cạnh bàn để một cái hộp làm bằng gỗ, to khoảng chừng một ấm trà, Dung Thiếu Khanh đổ hơn tám trăm khối linh thạch trong túi trữ vật vào, chiếc hộp không có bất kỳ biến hóa nào, đây cũng là một pháp bảo để trữ vật.
Khi Dung Thiếu Khanh nộp xong linh thạch, tu sĩ thu phí liền đưa ngọc bài trong tay cho hắn, “Đi đến truyền tống trận số 4 xếp hàng.”
“Cảm ơn.”
Dung Thiếu Khanh lễ phép gật đầu, chia ngọc bài trong tay cho mấy người Mạnh Nguyên.
Vừa nói ra khỏi miệng, mới phản ứng được có chuyện gì, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, trực tiếp đối diện với một khuôn mặt đẹp trai gần trong tầm tay, bốn mắt nhìn nhau, bởi vì quá gần, Mạnh Nguyên thậm chí còn có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen của nam nhân phản chiếu hình dáng của cô.
Nam nhân nhìn cô, nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng, vẻ mặt trêu chọc mang theo vài phần tinh nghịch, hắn ngồi dậy, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó “chậc” một tiếng.
Một tiếng “chậc” này vô cùng vi diệu, rõ ràng không nói gì, lại giống như đã bao gồm hàng nghìn chữ.
“......”
Mạnh Nguyên rất tức giận, tức giận đến mức trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu đi và không để ý đến hắn nữa.
Mặt dây chuyền của kẹp tóc ở trên đầu lại đập vào trên mặt hắn, không hề đau, lướt qua cằm của hắn, mang theo cảm giác tê dại, chỉ trong nháy mắt.
Loại cảm giác này làm cho Tư Chước rất không thoải mái, nhưng hắn còn chưa biết là không thoải mái chỗ nào, hắn nhíu mày, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, đưa tay tháo chiếc kẹp tóc của cô ra, giọng nói lạnh như băng: “Lần sau lại đụng phải mặt của ta, mái tóc này của ngươi cũng không cần tồn tại nữa.”
Động tác của hắn rất nhanh, không đợi Mạnh Nguyên kịp phản ứng đã lấy chiếc kẹp tóc xuống, không có kẹp tóc, tóc của Mạnh Nguyên giống như không có gì trói buộc, tất cả đều xoã xuống, chiếc kẹp tóc rơi xuống đất.
Mạnh Nguyên chỉ cảm thấy trên đầu chợt nhẹ, sau khi kịp phản ứng, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Ta đã bỏ ra cả buổi sáng mới chuẩn bị xong.”
Người xung quanh quá nhiều, cô cũng không dám nói quá lớn tiếng, chỉ có thể hạ giọng kêu gào với hắn, nhe răng trợn mắt, tia lửa trong mắt văng khắp nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này cô thật sự tức giận, tính cách của cái tên này giống như trời tháng sáu vậy, một hồi lại thay đổi khác nhau, hắn có biết tóc của cổ đại khó cột lắm hay không? Cô vì muốn mái tóc được chải đẹp đẽ, nên lúc sáng sớm trời chưa sáng liền dậy đểlàm.
Vậy mà hắn lại không phân tốt xấu cầm tóc của cô để trút giận.
Đúng là có bệnh mà!
Một đầu tóc đen mềm mại xoã xuống bên người, làm nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo và đẹp đẽ kia, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp có hai ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa thậm chí còn sáng hơn cả bộ quần áo màu đỏ như con tôm của cô, giống như có thể hóa thành ngọn lửa thiêu đốt hết tất cả.
Tư Chước đối diện với đôi mắt của cô, hơi ngạc nhiên, trong tay còn đang cầm kẹp tóc của cô.
Động tĩnh bên này cũng làm cho Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn ở phía trước chú ý đến, quay đầu lại hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Mạnh Nguyên lạnh mặt nói ra hai chữ, “Không có việc gì.”
Lấy một dây lụa màu trắng từ trong túi trữ vật ra, tùy ý buộc lại tóc, sau đó xoay người nhặt kẹp tóc ở trên mặt đất lên.
Không thể nhìn ra đã có chuyện gì xảy ra.
Lúc Mạnh Nguyên xoay người, Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn nhìn về phía Tư Chước, trong mắt mang theo sự dò hỏi.
Vẻ mặt của Tư Chước hơi mất tự nhiên, hắn thu hồi kẹp tóc trong tay, giả vờ lạnh lùng và quay mặt sang hướng khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn tưởng là hai người lại cãi nhau, cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc trước hai người này vừa thấy mặt nhau liền không hợp nhau, vốn tưởng rằng đã qua lâu như vậy rồi thì sẽ tốt hơn một chút, không nghĩ tới vẫn như thế.
Chỉ có thể nói có một số người thực sự trời sinh không hợp.
Rất nhanh liền đến lượt mấy người Mạnh Nguyên, Dung Thiếu Khanh đứng ở phía trước, nói với tu sĩ thu phí “Bốn người, đi Thành Lạc Thủy.”
Tu sĩ thu phí cũng không ngẩng đầu lên, lấy ra bốn khối ngọc bài lớn khoảng một bàn tay, dùng linh bút ở trên tay nhanh chóng viết mấy chữ.
“Tổng cộng là 840 khối hạ phẩm linh thạch, chia ra nộp hay là nộp chung?”
“Nộp chung.”
Dung Thiếu Khanh lấy túi trữ vật ra, bên cạnh bàn để một cái hộp làm bằng gỗ, to khoảng chừng một ấm trà, Dung Thiếu Khanh đổ hơn tám trăm khối linh thạch trong túi trữ vật vào, chiếc hộp không có bất kỳ biến hóa nào, đây cũng là một pháp bảo để trữ vật.
Khi Dung Thiếu Khanh nộp xong linh thạch, tu sĩ thu phí liền đưa ngọc bài trong tay cho hắn, “Đi đến truyền tống trận số 4 xếp hàng.”
“Cảm ơn.”
Dung Thiếu Khanh lễ phép gật đầu, chia ngọc bài trong tay cho mấy người Mạnh Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro