Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 46
Hồng Cần Tô Tửu
2024-11-22 00:17:17
Chủ yếu vẫn là phong thái của mấy người Dung Thiếu Khanh nhìn rất tốt, nhìn không giống như tu sĩ bình thường, bọn họ cũng không dám đắc tội với người ta.
Dung Thiếu Khanh gật đầu, “Có thể, cảm ơn.”
Nói xong đi đến lỗ khảm bỏ 2500 linh thạch vào, trên mặt của nam tu sĩ kia cũng lộ ra nụ cười, cũng bỏ phần của mình vào.
Hắn cất kỹ linh thạch, sau đó nhanh chóng đứng vào trong trận pháp, đánh một đạo linh lực ra chỗ phù trận bên trên lỗ khảm phía ngoài, phù trận sáng lên, toàn bộ truyền tống trận liền chuyển động.
Truyền tống trận này không lớn, chỉ khoảng năm mét vuông, vừa vặn để mấy người bọn họ đứng vững.
Lần này Mạnh Nguyên đứng ở chính giữa bên trái, phía trước cô là Dung Thiếu Khanh, Ninh Trăn cùng nam tu sĩ trung niên, bên cạnh là nữ tu sĩ trẻ tuổi, phía sau là Tư Chước cùng nam tu sĩ trẻ tuổi.
Tất cả mọi người đều chưa quen nhau, mặc dù vừa rồi nói cùng đi, nhưng vẫn đứng cách nhau và và đề phòng lẫn nhau, Ninh Trăn đứng ở chính giữa tách Dung Thiếu Khanh cùng nam tu sĩ trung niên ra, rõ ràng là sợ người ta không có ý tốt.
Quá trình truyền tống này hơn hai tháng, gần như sắp tới nơi muốn đến, Mạnh Nguyên có thể cảm nhận được cơ thể căng cứng của nữ tu sĩ ở bên cạnh đã thả lỏng hơn một cách rõ ràng, thấy cô ấy như vậy, Mạnh Nguyên cũng nhẹ nhàng thở ra theo.
Ai biết được còn chưa kịp thở đều, đột nhiên cô cảm giác được truyền tống trận lắc nhẹ một cái.
Trận lắc lư này rất yếu ớt, lấy cảnh giới của Mạnh Nguyên còn chưa cảm giác được, thậm chí cô còn tưởng rằng mình đã nghĩ quá nhiều.
Mà sự thật chứng minh không phải là cô suy nghĩ nhiều, Dung Thiếu Khanh đứng ở trước mặt cô phản ứng nhanh nhất, cho dù hiện tại hắn đang bị thương, nhưng dù sao cũng là Kim Đan Kỳ, đến cảnh giới kia, Mạnh Nguyên hoàn toàn không thể so sánh được.
Chỉ thấy vẻ mặt của hắn kinh hãi, đột nhiên hét lớn một tiếng, “Nguy hiểm, chạy mau!”
Lúc hắn vừa nói dứt lời, truyền tống trận bỗng nhiên bộc phát ra một trận rung động kịch liệt, lúc này ai cũng nhìn ra được đã xảy ra chuyện lớn.
Dung Thiếu Khanh dùng một tay kéo Ninh Trăn đứng không vững ở bên cạnh đến trong ngực để bảo vệ, dùng một tay khác chưởng Mạnh Nguyên ở sau lưng cùngTư Chước phía sau cô ra ngoài.
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của Mạnh Nguyên, Dung Thiếu Khanh mang theo Ninh Trăn nhảy sang phía đối diện với bọn họ, trước khi nhảy, còn hất ba cái tu sĩ ở bên cạnh ra khỏi truyền tống trận.
Hắn đối mặt về phía Mạnh Nguyên, sốt ruột há miệng nói với cô cái gì, nhưng Mạnh Nguyên nghe không được.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Mạnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy “Phanh ——” một tiếng vang thật lớn, ánh sáng trắng chói mắt, dư chấn còn lại lan đến trên người cô, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Môi trường xung quanh bị biến dạng, trước mắt lập tức tối sầm lại, không nhìn thấy cái gì, sau lưng đột nhiên dính sát một cơ thể cao lớn, với tốc độ rơi xuống đáng sợ, cuối cùng hai người rơi mạnh xuống mặt đất.
Cho đến khi đã qua rất lâu, Mạnh Nguyên nằm đè lên trên người nam nhân ngẩng đầu lên, ngực đau âm ỉ, cô che miệng ho khan một cái, sau đó trực tiếp đối diện với một gương mặt tươi cười như vẽ, khuôn mặt của nam nhân trông xấu xa và âm nhu, chậc một tiếng, ý tứ sâu xa nói một câu, “Thật sự rất đáng tiếc.”
Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc cô không chết sao?
Lúc này, cho dù Mạnh Nguyên có ngốc như thế nào, cũng biết là ai làm, toàn thân tức giận đến run rẩy, nắm lấy vạt áo của hắn, “Ngươi có bị bệnh không, có biết điều này sẽ chết người hay không?”
Sao hắn dám! Sao dám động tay ở trong truyền tống trận vậy!
Cho dù là hàng dỏm như Mạnh Nguyên, cũng biết nếu truyền tống trận xảy ra chuyện, có thể sẽ đưa người ta vào trong đường hầm không gian và thời gian, chỉ cần vô ý bất cẩn một cái sẽ bị gió lốc trong thời không giết sạch sẽ.
Hắn muốn tìm chết đừng lôi cô theo.
Nam nhân thờ ơ liếc cô một chút, giọng điệu thản nhiên nói: “Yên tâm, sư huynh tốt kia của ngươi không chết được.”
Hiện tại trong lòng của Mạnh Nguyên vẫn còn sợ hãi, nghe lời này, cảm thấy cái tên này chính là người điên.
Cô cũng không ngốc, rất nhanh liền đoán ra được âm mưu của cái tên này, hắn muốn bỏ rơi Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn, đưa cô đi Thành Xà lấy Hoả Tinh.
Nhưng nếu như muốn tách ra để lấy Hoả Tinh, cũng không nên sử dụng biện pháp cực đoan như vậy.
Cho dù làm như thế nào thì Mạnh Nguyên cũng không ép được cơn lửa giận trong lòng xuống, vừa rồi cô thật sự có cảm giác sắp chết.
Cô lạnh lùng nhìn hắn một cái, tức giận đến mức đứng dậy khỏi người hắn, quay người rời đi.
Cùng loại người này ở cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng bị chơi xong.
Cô muốn về nhà.
Nam nhân ở phía sau thấy thế, nheo mắt lại một cách nguy hiểm, sắc mặt lập tức lạnh xuống, “Ta đã để cho ngươi đi sao?”
Hắn ngồi dậy từ dưới đất, khí chất cả người đột nhiên biến đổi, ác liệt nghiêm nghị, giống như một thanh kiếm đẫm máu.
Dung Thiếu Khanh gật đầu, “Có thể, cảm ơn.”
Nói xong đi đến lỗ khảm bỏ 2500 linh thạch vào, trên mặt của nam tu sĩ kia cũng lộ ra nụ cười, cũng bỏ phần của mình vào.
Hắn cất kỹ linh thạch, sau đó nhanh chóng đứng vào trong trận pháp, đánh một đạo linh lực ra chỗ phù trận bên trên lỗ khảm phía ngoài, phù trận sáng lên, toàn bộ truyền tống trận liền chuyển động.
Truyền tống trận này không lớn, chỉ khoảng năm mét vuông, vừa vặn để mấy người bọn họ đứng vững.
Lần này Mạnh Nguyên đứng ở chính giữa bên trái, phía trước cô là Dung Thiếu Khanh, Ninh Trăn cùng nam tu sĩ trung niên, bên cạnh là nữ tu sĩ trẻ tuổi, phía sau là Tư Chước cùng nam tu sĩ trẻ tuổi.
Tất cả mọi người đều chưa quen nhau, mặc dù vừa rồi nói cùng đi, nhưng vẫn đứng cách nhau và và đề phòng lẫn nhau, Ninh Trăn đứng ở chính giữa tách Dung Thiếu Khanh cùng nam tu sĩ trung niên ra, rõ ràng là sợ người ta không có ý tốt.
Quá trình truyền tống này hơn hai tháng, gần như sắp tới nơi muốn đến, Mạnh Nguyên có thể cảm nhận được cơ thể căng cứng của nữ tu sĩ ở bên cạnh đã thả lỏng hơn một cách rõ ràng, thấy cô ấy như vậy, Mạnh Nguyên cũng nhẹ nhàng thở ra theo.
Ai biết được còn chưa kịp thở đều, đột nhiên cô cảm giác được truyền tống trận lắc nhẹ một cái.
Trận lắc lư này rất yếu ớt, lấy cảnh giới của Mạnh Nguyên còn chưa cảm giác được, thậm chí cô còn tưởng rằng mình đã nghĩ quá nhiều.
Mà sự thật chứng minh không phải là cô suy nghĩ nhiều, Dung Thiếu Khanh đứng ở trước mặt cô phản ứng nhanh nhất, cho dù hiện tại hắn đang bị thương, nhưng dù sao cũng là Kim Đan Kỳ, đến cảnh giới kia, Mạnh Nguyên hoàn toàn không thể so sánh được.
Chỉ thấy vẻ mặt của hắn kinh hãi, đột nhiên hét lớn một tiếng, “Nguy hiểm, chạy mau!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc hắn vừa nói dứt lời, truyền tống trận bỗng nhiên bộc phát ra một trận rung động kịch liệt, lúc này ai cũng nhìn ra được đã xảy ra chuyện lớn.
Dung Thiếu Khanh dùng một tay kéo Ninh Trăn đứng không vững ở bên cạnh đến trong ngực để bảo vệ, dùng một tay khác chưởng Mạnh Nguyên ở sau lưng cùngTư Chước phía sau cô ra ngoài.
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của Mạnh Nguyên, Dung Thiếu Khanh mang theo Ninh Trăn nhảy sang phía đối diện với bọn họ, trước khi nhảy, còn hất ba cái tu sĩ ở bên cạnh ra khỏi truyền tống trận.
Hắn đối mặt về phía Mạnh Nguyên, sốt ruột há miệng nói với cô cái gì, nhưng Mạnh Nguyên nghe không được.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Mạnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy “Phanh ——” một tiếng vang thật lớn, ánh sáng trắng chói mắt, dư chấn còn lại lan đến trên người cô, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Môi trường xung quanh bị biến dạng, trước mắt lập tức tối sầm lại, không nhìn thấy cái gì, sau lưng đột nhiên dính sát một cơ thể cao lớn, với tốc độ rơi xuống đáng sợ, cuối cùng hai người rơi mạnh xuống mặt đất.
Cho đến khi đã qua rất lâu, Mạnh Nguyên nằm đè lên trên người nam nhân ngẩng đầu lên, ngực đau âm ỉ, cô che miệng ho khan một cái, sau đó trực tiếp đối diện với một gương mặt tươi cười như vẽ, khuôn mặt của nam nhân trông xấu xa và âm nhu, chậc một tiếng, ý tứ sâu xa nói một câu, “Thật sự rất đáng tiếc.”
Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc cô không chết sao?
Lúc này, cho dù Mạnh Nguyên có ngốc như thế nào, cũng biết là ai làm, toàn thân tức giận đến run rẩy, nắm lấy vạt áo của hắn, “Ngươi có bị bệnh không, có biết điều này sẽ chết người hay không?”
Sao hắn dám! Sao dám động tay ở trong truyền tống trận vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù là hàng dỏm như Mạnh Nguyên, cũng biết nếu truyền tống trận xảy ra chuyện, có thể sẽ đưa người ta vào trong đường hầm không gian và thời gian, chỉ cần vô ý bất cẩn một cái sẽ bị gió lốc trong thời không giết sạch sẽ.
Hắn muốn tìm chết đừng lôi cô theo.
Nam nhân thờ ơ liếc cô một chút, giọng điệu thản nhiên nói: “Yên tâm, sư huynh tốt kia của ngươi không chết được.”
Hiện tại trong lòng của Mạnh Nguyên vẫn còn sợ hãi, nghe lời này, cảm thấy cái tên này chính là người điên.
Cô cũng không ngốc, rất nhanh liền đoán ra được âm mưu của cái tên này, hắn muốn bỏ rơi Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn, đưa cô đi Thành Xà lấy Hoả Tinh.
Nhưng nếu như muốn tách ra để lấy Hoả Tinh, cũng không nên sử dụng biện pháp cực đoan như vậy.
Cho dù làm như thế nào thì Mạnh Nguyên cũng không ép được cơn lửa giận trong lòng xuống, vừa rồi cô thật sự có cảm giác sắp chết.
Cô lạnh lùng nhìn hắn một cái, tức giận đến mức đứng dậy khỏi người hắn, quay người rời đi.
Cùng loại người này ở cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng bị chơi xong.
Cô muốn về nhà.
Nam nhân ở phía sau thấy thế, nheo mắt lại một cách nguy hiểm, sắc mặt lập tức lạnh xuống, “Ta đã để cho ngươi đi sao?”
Hắn ngồi dậy từ dưới đất, khí chất cả người đột nhiên biến đổi, ác liệt nghiêm nghị, giống như một thanh kiếm đẫm máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro