Cho Kẹo
Lưu Yên La
2024-08-15 19:17:08
Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, người phụ nữ mặc áo sơmi kẻ sọc cũng đã đọc xong tư liệu, cô ấy đứng dậy đi tới tủ tài liệu phía sau, mở tủ ra tìm hai tờ đơn, đưa cho Lâm Vy nói: “Tư liệu đã đủ hết rồi, cô điền vào hai tờ đơn này nhé.” Sau đó lại đưa cho Lâm Vy một cái bút, chỉ chỉ bàn làm việc trống bên cạnh nói: “Cô cứ ngồi đây điền nhé.”
Lâm Vy nói tiếng cảm ơn, sau đó ngồi xuống điền vào đơn.
Mặc dù đơn kê khai thông tin chỉ có một tờ giấy nhưng mặt trước và mặt sau đều có, hơn nữa còn rất thông tin phải điền, vì vậy Lâm Vy ngồi viết có chút lâu.
Vốn đang ở một nơi xa lạ, hai đứa trẻ cũng không dám hét to ồn ào, chơi một mình mấy phút thì không sao, nhưng nếu ngồi lâu thì sẽ cảm thấy rất nhàm chán. Lâm Vy mới điền xong một phần của tờ đơn thì Minh Minh đã chạy đến hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đã điền xong chưa?”
Lâm Vy ngẩng đầu nói: “Còn một lúc nữa, con và em trai lại chơi ở đó một lát được không?”
“Vâng ạ.” Minh Minh thở dài nói, sau đó quay người nhìn ra cửa sổ, nhớ đến bên ngoài có một cái sân lớn, hỏi: “Vậy con và em trai có thể ra ngoài kia chơi được không ạ?”
Lâm Vy có chút do dự, dù sao thì đây cũng là một nơi xa lạ, cô sợ hai đứa bé sẽ chạy đi đâu mất.
Lúc này, người phụ nữ mặc quân phục bên cạnh đưa mấy cái kẹo ra, cười hỏi: “Anh bạn nhỏ có muốn ăn kẹo không?”
Mấy đứa trẻ được ba bốn tuổi ít có đứa nào không thích ăn kẹo, chưa kể kẹo cô ấy cho lại là kẹo hoa quả, những chiếc kẹo có màu xanh xanh vàng vàng nằm trong lòng bàn tay của cô ấy, như thể có thêm chiếc móc, khiến cho Minh Minh nhịn không được nuốt nước bọt.
Nhưng thằng bé vẫn kiên quyết lắc đầu nói: “Mẹ cháu đã nói rồi, không thể tùy tiện lấy đồ của người lạ.” Thằng bé nhìn kẹo rồi liếm môi nói: “Đặc biệt là đồ ăn.”
Hình thể khuôn mặt của hai đứa trẻ đều là chọn những điểm tốt trên người của bố mẹ chúng, ngoại hình của chúng trong đám trẻ con có thể nói là rất xuất sắc, hơn nữa làn da của hai đứa rất trắng, khiến người ta nhìn đều cảm thấy rất thích.
Người phụ nữ mặc quân phục có vẻ như rất thích trẻ con, nhưng vừa rồi hai đứa trẻ đều chỉ đứng ở cửa, cũng không biết tính cách chúng thế nào, cô ấy cũng sợ mình quá nhiệt tình sẽ dọa đến chúng nên đợi đến bây giờ mới lấy kẹo ra.
Ai biết đứa trẻ này lại ngoan ngoãn như vậy, rõ ràng đã rất thèm, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào những viên kẹo trong tay cô, nhưng lại nhịn xuống từ chối, khiến trái tim cô ấy nhìn mà như muốn tan chảy, vì vậy cười nói: “Kẹo của người lạ không thể cầm, nhưng bố của cháu và chồng của dì đều quen biết nhau, nhà của dì cũng ở trong khu nhà ở, dì cũng không phải người lạ, nếu không tin thì cháu hỏi mẹ cháu xem.”
Minh Minh quay đầu nhìn về phía Lâm Vy.
Lâm Vy lại quay đầu nhìn về phía người phụ nữ kia, thấy đối phương cười nói: “Tôi tên là Thẩm Thanh, chồng của tôi là Lý Bá Bình, anh ấy và Tông Thiệu đều là quân nhân thuộc lực lượng tàu chiến, hai người họ cũng quen nhau.”
Lâm Vy nói tiếng cảm ơn, sau đó ngồi xuống điền vào đơn.
Mặc dù đơn kê khai thông tin chỉ có một tờ giấy nhưng mặt trước và mặt sau đều có, hơn nữa còn rất thông tin phải điền, vì vậy Lâm Vy ngồi viết có chút lâu.
Vốn đang ở một nơi xa lạ, hai đứa trẻ cũng không dám hét to ồn ào, chơi một mình mấy phút thì không sao, nhưng nếu ngồi lâu thì sẽ cảm thấy rất nhàm chán. Lâm Vy mới điền xong một phần của tờ đơn thì Minh Minh đã chạy đến hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đã điền xong chưa?”
Lâm Vy ngẩng đầu nói: “Còn một lúc nữa, con và em trai lại chơi ở đó một lát được không?”
“Vâng ạ.” Minh Minh thở dài nói, sau đó quay người nhìn ra cửa sổ, nhớ đến bên ngoài có một cái sân lớn, hỏi: “Vậy con và em trai có thể ra ngoài kia chơi được không ạ?”
Lâm Vy có chút do dự, dù sao thì đây cũng là một nơi xa lạ, cô sợ hai đứa bé sẽ chạy đi đâu mất.
Lúc này, người phụ nữ mặc quân phục bên cạnh đưa mấy cái kẹo ra, cười hỏi: “Anh bạn nhỏ có muốn ăn kẹo không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy đứa trẻ được ba bốn tuổi ít có đứa nào không thích ăn kẹo, chưa kể kẹo cô ấy cho lại là kẹo hoa quả, những chiếc kẹo có màu xanh xanh vàng vàng nằm trong lòng bàn tay của cô ấy, như thể có thêm chiếc móc, khiến cho Minh Minh nhịn không được nuốt nước bọt.
Nhưng thằng bé vẫn kiên quyết lắc đầu nói: “Mẹ cháu đã nói rồi, không thể tùy tiện lấy đồ của người lạ.” Thằng bé nhìn kẹo rồi liếm môi nói: “Đặc biệt là đồ ăn.”
Hình thể khuôn mặt của hai đứa trẻ đều là chọn những điểm tốt trên người của bố mẹ chúng, ngoại hình của chúng trong đám trẻ con có thể nói là rất xuất sắc, hơn nữa làn da của hai đứa rất trắng, khiến người ta nhìn đều cảm thấy rất thích.
Người phụ nữ mặc quân phục có vẻ như rất thích trẻ con, nhưng vừa rồi hai đứa trẻ đều chỉ đứng ở cửa, cũng không biết tính cách chúng thế nào, cô ấy cũng sợ mình quá nhiệt tình sẽ dọa đến chúng nên đợi đến bây giờ mới lấy kẹo ra.
Ai biết đứa trẻ này lại ngoan ngoãn như vậy, rõ ràng đã rất thèm, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào những viên kẹo trong tay cô, nhưng lại nhịn xuống từ chối, khiến trái tim cô ấy nhìn mà như muốn tan chảy, vì vậy cười nói: “Kẹo của người lạ không thể cầm, nhưng bố của cháu và chồng của dì đều quen biết nhau, nhà của dì cũng ở trong khu nhà ở, dì cũng không phải người lạ, nếu không tin thì cháu hỏi mẹ cháu xem.”
Minh Minh quay đầu nhìn về phía Lâm Vy.
Lâm Vy lại quay đầu nhìn về phía người phụ nữ kia, thấy đối phương cười nói: “Tôi tên là Thẩm Thanh, chồng của tôi là Lý Bá Bình, anh ấy và Tông Thiệu đều là quân nhân thuộc lực lượng tàu chiến, hai người họ cũng quen nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro