Hiểu Lầm
Lưu Yên La
2024-08-15 19:17:08
“Công việc của cô ấy cũng chưa cần tìm vội, tôi chỉ có chút khó hiểu, chị dâu là đang làm công việc kiểm tra trật tự đường phố, hay là tham gia vào Ủy ban kiểm tra kỷ luật, sao chị ấy mới đến nhà người khác nhìn thấy thứ gì không vừa mắt đã bắt đầu khoa chân múa tay chỉ đạo này kia rồi?”
Triệu Phong đã hiểu ra, Tông Thiệu đã biết chuyện xảy ra buổi chiều, đang đòi lại công bằng cho vợ của mình.
Mặc dù anh ta cảm thấy chuyện này là do Cao Tú Liên xử lý không tốt, anh ta cũng muốn nói chuyện này với Tông Thiệu để giải quyết hiểu lầm, nhưng sau khi nghe Tông Thiệu nói những lời châm chọc này, trong lòng anh ta cảm thấy không vui lắm, cho rằng có chuyện gì to tát, cần gì phải nói như vậy chứ!
Vì vậy sắc mặt Triệu Phong trầm xuống nói: “Chị dâu cậu cũng đã nói với tôi chuyện này rồi, cô ấy nói những lời như vậy cũng chẳng có ý gì, chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở thôi, chỉ là tính cô ấy thật thà, cũng thích nói thẳng, cậu đừng trách chị dâu cậu.”
“Anh cảm thấy vợ anh chạy đến nhà tôi nói chúng tôi sửa cái nhà vệ sinh là hành động xa hoa lãng phí, còn nói rằng vĩ nhân nói hành động tham ô lãng phí là tội lớn chỉ là có lòng tốt sao?”
Hai hàng lông mày của Triệu Phong giật giật khi nghe thấy những lời này, nửa câu đầu Tông Thiệu nói anh ta cảm thấy chẳng sao cả, nhưng nửa câu sau nếu bị truyền ra thì sẽ có ảnh hưởng rất nghiêm trọng, cho dù Cao Tú Liên có là vợ anh ta thì anh ta cũng không thể che lại lòng mình nói những lời này của cô ta là có lòng tốt được.
Chỉ là anh ta và Cao Tú Liên đã kết hôn nhiều năm, không thể chỉ nghe lời từ một phía của Tông Thiệu được, sau khi suy nghĩ một lúc mới nói: “Trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay không?”
“Chính tai của vợ tôi nghe được những lời này, có thể hiểu lầm như nào được nữa? Nếu anh không tin thì có thể đi tìm đồng chí Vương Phương Lệ, vợ của Tiêu Vệ Bình ở trung đoàn chúng tôi, hoặc là đồng chí Lý Cầm, vợ của phó doanh Vương ở đoàn các anh để chứng thực, buổi chiều nay mấy người họ cũng ở nhà tôi, khi đồng chí Cao nói những lời này, hai người họ cũng nghe thấy rất rõ ràng.”
Tông Thiệu nói tiếp: “Tôi cảm thấy rất khó hiểu, trong quá trình tôi sửa nhà vệ sinh cũng không lấy thừa một chút tiền trợ cấp nào của bộ đội, tiền bỏ thêm ra đều là tiền lương của tôi, sao lại thành tội tham ô rồi? Còn nữa, trước khi sửa nhà, tôi cũng đã hỏi ý kiến của nhân viên hậu cần rằng có thể sơn lại vách tường không, có thể sửa lại nhà vệ sinh không, ngay cả hậu cần đều nói không sao cả, lãnh đạo phía trên cũng không phản đối, sao đến trong miệng của đồng chí Cao lại nói những việc làm này của tôi là xa hoa lãng phí thế?”
Ngay cả nhân chứng Tông Thiệu đều có thể nói ra rành mạch như vậy rồi, trong lòng Triệu Phong cũng không thể không tin chuyện này được, lại nhớ đến những lời oán giận của Cao Tú Liên trong bữa cơm tối, sắc mặt anh ta tối sầm lại.
Triệu Phong đã hiểu ra, Tông Thiệu đã biết chuyện xảy ra buổi chiều, đang đòi lại công bằng cho vợ của mình.
Mặc dù anh ta cảm thấy chuyện này là do Cao Tú Liên xử lý không tốt, anh ta cũng muốn nói chuyện này với Tông Thiệu để giải quyết hiểu lầm, nhưng sau khi nghe Tông Thiệu nói những lời châm chọc này, trong lòng anh ta cảm thấy không vui lắm, cho rằng có chuyện gì to tát, cần gì phải nói như vậy chứ!
Vì vậy sắc mặt Triệu Phong trầm xuống nói: “Chị dâu cậu cũng đã nói với tôi chuyện này rồi, cô ấy nói những lời như vậy cũng chẳng có ý gì, chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở thôi, chỉ là tính cô ấy thật thà, cũng thích nói thẳng, cậu đừng trách chị dâu cậu.”
“Anh cảm thấy vợ anh chạy đến nhà tôi nói chúng tôi sửa cái nhà vệ sinh là hành động xa hoa lãng phí, còn nói rằng vĩ nhân nói hành động tham ô lãng phí là tội lớn chỉ là có lòng tốt sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai hàng lông mày của Triệu Phong giật giật khi nghe thấy những lời này, nửa câu đầu Tông Thiệu nói anh ta cảm thấy chẳng sao cả, nhưng nửa câu sau nếu bị truyền ra thì sẽ có ảnh hưởng rất nghiêm trọng, cho dù Cao Tú Liên có là vợ anh ta thì anh ta cũng không thể che lại lòng mình nói những lời này của cô ta là có lòng tốt được.
Chỉ là anh ta và Cao Tú Liên đã kết hôn nhiều năm, không thể chỉ nghe lời từ một phía của Tông Thiệu được, sau khi suy nghĩ một lúc mới nói: “Trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay không?”
“Chính tai của vợ tôi nghe được những lời này, có thể hiểu lầm như nào được nữa? Nếu anh không tin thì có thể đi tìm đồng chí Vương Phương Lệ, vợ của Tiêu Vệ Bình ở trung đoàn chúng tôi, hoặc là đồng chí Lý Cầm, vợ của phó doanh Vương ở đoàn các anh để chứng thực, buổi chiều nay mấy người họ cũng ở nhà tôi, khi đồng chí Cao nói những lời này, hai người họ cũng nghe thấy rất rõ ràng.”
Tông Thiệu nói tiếp: “Tôi cảm thấy rất khó hiểu, trong quá trình tôi sửa nhà vệ sinh cũng không lấy thừa một chút tiền trợ cấp nào của bộ đội, tiền bỏ thêm ra đều là tiền lương của tôi, sao lại thành tội tham ô rồi? Còn nữa, trước khi sửa nhà, tôi cũng đã hỏi ý kiến của nhân viên hậu cần rằng có thể sơn lại vách tường không, có thể sửa lại nhà vệ sinh không, ngay cả hậu cần đều nói không sao cả, lãnh đạo phía trên cũng không phản đối, sao đến trong miệng của đồng chí Cao lại nói những việc làm này của tôi là xa hoa lãng phí thế?”
Ngay cả nhân chứng Tông Thiệu đều có thể nói ra rành mạch như vậy rồi, trong lòng Triệu Phong cũng không thể không tin chuyện này được, lại nhớ đến những lời oán giận của Cao Tú Liên trong bữa cơm tối, sắc mặt anh ta tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro