Xuyên Sách: Nam Phụ Cùng Phản Diện Cưới Trước Yêu Sau
Chương 16
2024-10-02 08:46:41
Người hầu nghe vậy thì khó xử đứng tại chỗ một lúc. Sau đó mới chần chừ lên tiếng nói tiếp: "Thưa thiếu phu nhân, tôi e là thiếu gia sẽ giận nếu tôi giúp cậu chuyển những lời này."
Lục Khương không quan tâm, cậu chỉ bình thản lên tiếng nói: "Tôi không quan tâm, phiền cô giúp tôi chuyển lời."
Người hầu sau khi khuyên bảo Lục Khương không thành thì cuối cùng cũng đành bước lên lầu giúp cậu chuyển lời.
"Thưa thiếu gia, chuyện là thiếu phu nhân đã nhờ tôi nói như vậy." Người hầu cúi đầu kính cẩn nói.
Ngay sau đó tiếng đỗ vỡ bắt đầu vang lên, tất cả các ly chén trên bàn đều đã bị chính Vĩ Thành hất văng xuống đất.
Trước những hành động này, người hầu sợ hãi cúi đầu. Cô không dám làm gì ngoài việc đứng cúi đầu co ro tại chỗ.
"Cút!" Vĩ Thành lớn tiếng quát mắng người hầu gái.
Người hầu nghe vậy không dám nhiều lời, cô nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong phòng lúc này chỉ còn mỗi một mình Vĩ Thành cùng một mớ hỗn độn bừa bộn. Một bàn thức ăn thịnh soạn nay đã rơi vỡ tung toé khắp phòng.
Bên này người hầu xuống đến phòng ăn thì vội vàng nói hết tình hình cho Lục Khương nghe. Xong khi nghe đến tình tiết chén bát đều bị đập vỡ thì cậu đột nhiên khựng lại.
Lần tự tử trước, phản diện chính là dùng mảnh vỡ của ly thủy tinh để cứa cổ tay. Vậy nên khi nghe thấy ly chén bị vỡ văng khắp phòng thì Lục Khương không khỏi lo lắng.
Sau một hồi chần chừ suy nghĩ, Lục Khương quyết định hạ bỏ cái tôi để lên phòng xem xét tình hình của phản diện.
Ngay khi Lục Khương vừa chạm vào tay nắm cửa thì một tiếng quát mắng lớn vang lên: "Cút!"
Trước sự tức giận này của phản diện, Lục Khương không quan tâm. Cậu vẫn kiên định bước vào phòng nghênh chiến với sự giận dữ của Vĩ Thành.
"Là cậu?" Vĩ Thành vừa cất giọng hỏi vừa ngẩng đầu lên hỏi. Vẻ mặt của anh bây giờ rất âm u, âm trầm.
Lục Khương bước vào, cảnh tượng hỗn độn trước mặt thật sự đã làm cho Lục Khương kinh ngạc. Mảnh vỡ rơi khắp phòng, bừa bãi lộn xộn khắp mọi ngóc ngách.
Vì đi quá vội nên Lục Khương quên mất chuyện mang dép đi trong nhà. Thế nên hiện tại cậu đang dùng đôi chân trần bước vào phòng của phản diện.
Lục Khương bước chậm rãi cẩn thận, cậu sợ chân lại đạp trúng mảnh vỡ. Tuy nhiên cậu mới chỉ nhấc chân đi được một bước thì đột nhiên đã bị phản diện lên tiếng ngăn cản: "Cậu đứng yên đó!"
Dứt lời, Vĩ Thành nhấn chuông gọi người hầu lên phòng. Sau khi người hầu gái bước vào, anh liền ra lệnh: "Đi lấy một đôi dép mang trong nhà. Sau đó kêu người lên dọn sạch chỗ này."
Người hầu nhanh chóng nhận lệnh, cô nhanh nhẹn đi lấy một đôi dép đưa cho Lục Khương. Sau đó, cô liền đi gọi người đến dọn dẹp.
Chẳng mấy chốc dưới bàn tay thàng thục của đám người hầu, căn phòng đã nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ. Mọi thứ đã trở về nguyên trạng, trở về dáng vẻ ban đầu.
Đám người hầu rất thức thời, sau khi dọn dẹp xong liền nhanh chóng lần lượt rời khỏi phòng.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mỗi một mình Lục Khương và Vĩ Thành.
Không một ai lên tiếng nói chuyện nên không gian cứ thế rơi vào yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
"Xin lỗi." Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng, không gian yên tĩnh cứ thế bị phá vỡ.
Lục Khương không hiểu vậy nên cất giọng hỏi lại: "Xin lỗi? Xin lỗi chuyện gì?"
Vĩ Thành chần chừ một lúc lâu rồi mới lên tiếng nói tiếp: "Chuyện lúc trưa là tôi không đúng. Xin lỗi vì đã nói những lời quá đáng với cậu."
Dứt lời, Vĩ Thành nâng mắt nhìn Lục Khương. Sau một lúc mà cậu không có phản ứng gì cũng chẳng lên tiếng trả lời. Thế nên anh lại lên tiếng nói tiếp: "Cậu đừng giận nữa.... có được không?"
Sau khi nghe được những lời này, tâm trạng của Lục Khương ngay tức khắc trở nên tốt hơn. Cậu vừa cười rộ lên vừa trả lời: "Nghe những lời này của anh đột nhiên tôi lại hết giận."
Nói rồi Lục Khương vừa nhìn Vĩ Thành vừa cười rộ lên, nụ cười tươi tắn sáng bừng cả một khoảng không.
Mâu thuẫn giữa Lục Khương và Vĩ Thành cứ vậy mà được giải quyết êm xuôi. Mối quan hệ của cả hai cũng trở nên hoà hoãn hơn nhiều.
Không gian đang yên tĩnh như vậy thì đột nhiên tiếng "ọc ọc" phát ra từ bụng của Lục Khương.
Ngay lập tức Lục Khương ngại ngùng xoa bụng rồi lên tiếng: "Nếu không có chuyện gì nữa...vậy thì tôi xuống lầu ăn tối nhé? Tôi còn chưa ăn tối."
"Cậu ở lại đây ăn tối cùng tôi." Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng nói. Dứt lời, anh ấn chuông gọi người hầu.
Sau khi người hầu vào phòng thì Vĩ Thành nhàn nhạt lên tiếng ra lệnh: "Đem bữa tối lên đây. Tôi và Lục Khương sẽ ăn tối cùng nhau."
Lục Khương còn chưa kịp lên tiếng từ chối thì Vĩ Thành đã một tay sắp xếp xong xuôi. Bây giờ cậu có muốn từ chối cũng khó.
Vậy nên, Lục Khương an ổn tiến đến bàn ăn ngoan ngoãn ngồi xuống. Vĩ Thành ngay sau đó cũng nhanh chóng điều khiển xe lăn đến trước bàn ăn.
Hai người cứ thế ngồi đối diện nhau, cả hai đều cùng nhau ngồi chờ người hầu mang bữa tối lên.
Lục Khương không quan tâm, cậu chỉ bình thản lên tiếng nói: "Tôi không quan tâm, phiền cô giúp tôi chuyển lời."
Người hầu sau khi khuyên bảo Lục Khương không thành thì cuối cùng cũng đành bước lên lầu giúp cậu chuyển lời.
"Thưa thiếu gia, chuyện là thiếu phu nhân đã nhờ tôi nói như vậy." Người hầu cúi đầu kính cẩn nói.
Ngay sau đó tiếng đỗ vỡ bắt đầu vang lên, tất cả các ly chén trên bàn đều đã bị chính Vĩ Thành hất văng xuống đất.
Trước những hành động này, người hầu sợ hãi cúi đầu. Cô không dám làm gì ngoài việc đứng cúi đầu co ro tại chỗ.
"Cút!" Vĩ Thành lớn tiếng quát mắng người hầu gái.
Người hầu nghe vậy không dám nhiều lời, cô nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong phòng lúc này chỉ còn mỗi một mình Vĩ Thành cùng một mớ hỗn độn bừa bộn. Một bàn thức ăn thịnh soạn nay đã rơi vỡ tung toé khắp phòng.
Bên này người hầu xuống đến phòng ăn thì vội vàng nói hết tình hình cho Lục Khương nghe. Xong khi nghe đến tình tiết chén bát đều bị đập vỡ thì cậu đột nhiên khựng lại.
Lần tự tử trước, phản diện chính là dùng mảnh vỡ của ly thủy tinh để cứa cổ tay. Vậy nên khi nghe thấy ly chén bị vỡ văng khắp phòng thì Lục Khương không khỏi lo lắng.
Sau một hồi chần chừ suy nghĩ, Lục Khương quyết định hạ bỏ cái tôi để lên phòng xem xét tình hình của phản diện.
Ngay khi Lục Khương vừa chạm vào tay nắm cửa thì một tiếng quát mắng lớn vang lên: "Cút!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước sự tức giận này của phản diện, Lục Khương không quan tâm. Cậu vẫn kiên định bước vào phòng nghênh chiến với sự giận dữ của Vĩ Thành.
"Là cậu?" Vĩ Thành vừa cất giọng hỏi vừa ngẩng đầu lên hỏi. Vẻ mặt của anh bây giờ rất âm u, âm trầm.
Lục Khương bước vào, cảnh tượng hỗn độn trước mặt thật sự đã làm cho Lục Khương kinh ngạc. Mảnh vỡ rơi khắp phòng, bừa bãi lộn xộn khắp mọi ngóc ngách.
Vì đi quá vội nên Lục Khương quên mất chuyện mang dép đi trong nhà. Thế nên hiện tại cậu đang dùng đôi chân trần bước vào phòng của phản diện.
Lục Khương bước chậm rãi cẩn thận, cậu sợ chân lại đạp trúng mảnh vỡ. Tuy nhiên cậu mới chỉ nhấc chân đi được một bước thì đột nhiên đã bị phản diện lên tiếng ngăn cản: "Cậu đứng yên đó!"
Dứt lời, Vĩ Thành nhấn chuông gọi người hầu lên phòng. Sau khi người hầu gái bước vào, anh liền ra lệnh: "Đi lấy một đôi dép mang trong nhà. Sau đó kêu người lên dọn sạch chỗ này."
Người hầu nhanh chóng nhận lệnh, cô nhanh nhẹn đi lấy một đôi dép đưa cho Lục Khương. Sau đó, cô liền đi gọi người đến dọn dẹp.
Chẳng mấy chốc dưới bàn tay thàng thục của đám người hầu, căn phòng đã nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ. Mọi thứ đã trở về nguyên trạng, trở về dáng vẻ ban đầu.
Đám người hầu rất thức thời, sau khi dọn dẹp xong liền nhanh chóng lần lượt rời khỏi phòng.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mỗi một mình Lục Khương và Vĩ Thành.
Không một ai lên tiếng nói chuyện nên không gian cứ thế rơi vào yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
"Xin lỗi." Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng, không gian yên tĩnh cứ thế bị phá vỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Khương không hiểu vậy nên cất giọng hỏi lại: "Xin lỗi? Xin lỗi chuyện gì?"
Vĩ Thành chần chừ một lúc lâu rồi mới lên tiếng nói tiếp: "Chuyện lúc trưa là tôi không đúng. Xin lỗi vì đã nói những lời quá đáng với cậu."
Dứt lời, Vĩ Thành nâng mắt nhìn Lục Khương. Sau một lúc mà cậu không có phản ứng gì cũng chẳng lên tiếng trả lời. Thế nên anh lại lên tiếng nói tiếp: "Cậu đừng giận nữa.... có được không?"
Sau khi nghe được những lời này, tâm trạng của Lục Khương ngay tức khắc trở nên tốt hơn. Cậu vừa cười rộ lên vừa trả lời: "Nghe những lời này của anh đột nhiên tôi lại hết giận."
Nói rồi Lục Khương vừa nhìn Vĩ Thành vừa cười rộ lên, nụ cười tươi tắn sáng bừng cả một khoảng không.
Mâu thuẫn giữa Lục Khương và Vĩ Thành cứ vậy mà được giải quyết êm xuôi. Mối quan hệ của cả hai cũng trở nên hoà hoãn hơn nhiều.
Không gian đang yên tĩnh như vậy thì đột nhiên tiếng "ọc ọc" phát ra từ bụng của Lục Khương.
Ngay lập tức Lục Khương ngại ngùng xoa bụng rồi lên tiếng: "Nếu không có chuyện gì nữa...vậy thì tôi xuống lầu ăn tối nhé? Tôi còn chưa ăn tối."
"Cậu ở lại đây ăn tối cùng tôi." Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng nói. Dứt lời, anh ấn chuông gọi người hầu.
Sau khi người hầu vào phòng thì Vĩ Thành nhàn nhạt lên tiếng ra lệnh: "Đem bữa tối lên đây. Tôi và Lục Khương sẽ ăn tối cùng nhau."
Lục Khương còn chưa kịp lên tiếng từ chối thì Vĩ Thành đã một tay sắp xếp xong xuôi. Bây giờ cậu có muốn từ chối cũng khó.
Vậy nên, Lục Khương an ổn tiến đến bàn ăn ngoan ngoãn ngồi xuống. Vĩ Thành ngay sau đó cũng nhanh chóng điều khiển xe lăn đến trước bàn ăn.
Hai người cứ thế ngồi đối diện nhau, cả hai đều cùng nhau ngồi chờ người hầu mang bữa tối lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro