Xuyên Sách: Nam Phụ Cùng Phản Diện Cưới Trước Yêu Sau
Chương 22
2024-10-02 08:46:41
Chốc sau, Vĩ Thành đã điều khiển xe lăn đến bên cạnh Lục Khương.
Lục Khương thấy vậy thì lập tức lên tiếng, cậu vừa chỉ tay vào mấy cái nhẫn vừa nói: "Anh chọn đi! Nhiều mẫu quá! Tôi chẳng biết chọn mẫu nào"
"Kiểu dáng cậu thích như thế nào? Đơn giản? Cổ điển? Hay nhiều chi tiết tinh xảo?" Vĩ Thành vừa nhìn Lục Khương vừa nhẹ giọng hỏi cậu.
Lục Khương nghe vậy thì trầm tư một lúc, rất lâu sau cậu mới chậm rãi trả lời: "Tôi thích đơn giản một chút"
"Vậy thì cậu xem thử cái này được không?" Vĩ Thành vừa nói vừa cầm lên một hộp nhẫn đưa đến trước mặt Lục Khương.
Lục Khương nhận lấy hộp nhẫn từ tay của Vĩ Thành. Sau đó cậu bắt đầu ngắm nghĩa từng đường nét của cái nhẫn.
Đánh giá đủ điều xong xuôi thì Lục Khương mới lên tiếng nói: "Nhìn cái này quá đơn điệu, tôi thấy nó không có gì đặc biệt. Tôi muốn nhẫn cưới dù đơn giản nhưng vẫn phải có điểm nhấn riêng biệt."
Vĩ Thành nghe xong thì trầm tư một lúc. Anh đưa mắt nhìn lần lượt từng hộp nhẫn. Rất lâu sau, anh cầm lên một hộp nhẫn đưa đến trước mặt Lục Khương rồi nói với cậu: "Cái này có được không?"
Lục Khương nhận lấy ngắm nghía một lúc rồi mới gật đầu nói: "Tôi thích mẫu này"
"Nhưng đây là nhẫn cưới không thể chỉ chọn theo sở thích của tôi. Anh có thích mẫu này không? Nếu không chúng ta lại lựa mẫu khác." Lục Khương vừa nói vừa đặt hộp nhẫn kia vào cái rương gỗ lớn trên bàn.
Vĩ Thành nâng mắt nhìn Lục Khương, không biết anh đang nghĩ gì nhưng rất lâu sau anh mới nhẹ giọng trả lời: "Không cần. Cậu thích là được."
"Nếu vậy thì bây giờ tôi sẽ đo size nhẫn cho hai cậu." Người đàn ông trung niên hồ hởi nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, ông ta tiến hành đo kích cỡ ngón tay của Lục Khương và Vĩ Thành. Xong xuôi ông ta nhanh chóng đứng dậy lịch thiệp nói: "Tôi về trước."
"Tôi đi tiễn ông ấy" Lục Khương nhanh nhẩu cất tiếng, cậu vừa nhìn Vĩ Thành vừa hỏi ý kiến anh.
Vĩ Thành không trả lời, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái như muốn biểu đạt sự đồng ý.
Ngay sau đó Lục Khương cất bước tiễn ngài Boil ra về. Trong phòng lúc này chỉ còn lại mỗi một mình Vĩ Thành trầm tư tại chỗ.
Chẳng biết qua bao lâu, Vĩ Thành bắt đầu chậm rãi điều khiển xe lăn đến trước cái chuông rồi bắt đầu nhấn nó.
Một lát sau, người hầu cùng quản gia ngay lập tức có mặt trong phòng của Vĩ Thành. Bọn họ chính là người làm cũ ở ngôi biệt thự mới cháy kia, sau khi tỉnh lại vì ngạt khói thì đã được đưa đến đây để tiếp tục làm việc.
"Thưa thiếu gia, cậu có chuyện gì cần phân phó chúng tôi?" Vị quản gia già khàn khàn cất giọng hỏi.
Vĩ Thành không nâng mắt nhìn bọn họ, anh đưa mắt nhìn xa xăm rồi lạnh giọng trả lời: "Tôi cần một kỹ thuật viên vật lý trị liệu."
Quản gia và đám người hầu người nào người nấy đều bị yêu cầu này của Vĩ Thành làm cho ngạc nhiên. Trước đây, anh cực kì bài xích chuyện có người nhắc đến bốn chữ "vật lý trị liệu"
Nhiều lần ba mẹ Vĩ Thành đưa chuyên viên trị liệu đến giúp anh với mong muốn anh có thể đứng dậy đi lại bình thường. Nhưng cư nhiên lần nào anh cũng đều tức giận đuổi hết bọn họ. Dần dà chẳng còn kĩ thuật viên trị liệu nào được đưa đến trước mặt anh nữa.
Ấy thế mà hiện tại, Vĩ Thành lại chủ động yêu cầu một kĩ thuật viên vật lý trị liệu. Chính sự mâu thuẫn này đã làm cho đám người làm hết sức kinh ngạc.
Quản gia vì quá kinh ngạc nên ông đã mạo muội lên tiếng hỏi, giọng điệu của ông hết sức dè dặt: "Thiếu gia thật sự muốn tôi tìm một kĩ thuật viên vật lý trị liệu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi không lặp lại lời đã nói hai lần." Vĩ Thành lạnh giọng nói, giọng điệu không có trầm bỗng chỉ có một đường thẳng băng.
"Tôi đã rõ. Tôi sẽ nhanh chóng tìm ngay!" Quản gia sợ hãi cúi đầu kính cẩn đáp
lời.
"Ở đây hết chuyện của các người" Vĩ Thành vừa nói vừa điều khiển xe lăn sang hướng khác.
Những lời này của Vĩ Thành ý muốn đuổi người. Đám người hầu và quản gia tất nhiên nghe hiểu, bọn họ nhanh chóng đồng loạt rời đi.
Dưới lầu, Lục Khương sau khi tiễn khách xong thì liền đến ghế sofa ngồi xuống, cậu vừa ngã lưng lên ghế vừa cất giọng nói với người hầu: "Cô lấy giúp tôi một cốc nước cam.
Người hầu gái kia vội vàng đáp "vâng" rồi tức tốc vào bếp pha một cốc nước cam. Ít phút sau, cô đã trở lại phòng khách với một cốc nước cam trên tay.
"Thưa thiếu phu nhân, nước của cậu đây." Người hầu gái cẩn trọng đưa cốc nước cho Lục Khương.
"Cảm ơn" Lục Khương vừa nói vừa đưa tay nhận lấy. Đột nhiên cậu trượt tay, kết quả cả cốc nước đỗ hết vào người cậu.
Nhận thấy người hầu gái đang hốt hoảng, Lục Khương nhanh chóng lên tiếng trấn an: "Không sao. Đây là lỗi của tôi. Bây giờ tôi sẽ lên phòng tắm rửa."
Dứt lời, Lục Khương cất bước đi lên phòng. Vào phòng, cậu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ
Lúc gần tắm xong, cụ thể là lúc Lục Khương đang lau người thì đột nhiên cậu nghe thấy tiếng động rất lớn phát ra từ phòng Vĩ Thành.
Lục Khương không nghĩ ngợi gì cứ thế chạy thẳng qua phòng Vĩ Thành. Trên người cậu không một mảnh vải che thân ngoài một tấm khăn quấn quanh thân dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro