Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Giờ lành đã đến...
2024-12-29 12:39:09
Đi cùng là tiếng nhạc hỉ vui mắt vui tai.
Dưới chiếc khăn hỉ không phải kiểu dày cộm không nhìn thấy gì như nàng từng thấy trên tivi mà như khăn lụa bán trong suốt đội trên đầu, Khương Lan có thể nhìn thấy lờ mờ, nhưng lại không thể thấy được Tiêu Quân Dục được người khiêng ở phía trước.
Nàng chẳng ngờ hắn lại đích thân đến đón nàng.
Bất kể cái nhìn chẳng mấy tốt lành của dân chúng kinh thành.
Mặc dù không biết điều này có tốt hay không, nhưng mà khi thấy hắn đến, sắc mặt của Mộc lão tốt hơn hẳn.
Theo dòng suy nghĩ miên man của nàng, đoàn rước dâu lượn một vòng về tới phủ Dục vương.
Sau khi lệnh phong vương được ban xuống thì phủ Dục vương cũng được bắt tay vào trang hoàng để chuẩn bị cho ngày trọng đại này.
Khắp nơi đều là một màu đỏ, căn phủ đệ rộng lớn vốn chỉ có gia nhân bà tử bây giờ nhét đầy khách nhân đến dự lễ.
Mấy vị hoàng tử công chúa kể cả thái tử đều đến đông đủ không sót ngươi nào.
Không có ai dám không đến, bởi vì lát nữa hoàng đế và hoàng hậu sẽ đến nhận cái nhị bái của tân nhân. Bất kể thân phận của Tiêu Quân Dục có khó coi thế nào thì hắn vẫn là đại hoàng tử, hoàng gia làm thế nào cũng phải giữ mặt mũi cho mình. Mà vì cái danh hậu đãi đối với trung thần, hoàng gia còn phải làm cho hoành tráng.
Khi kiệu hoa dừng ở trước cổng vương phủ, của hồi môn của Khương Lan còn kéo lê trên đường chưa đến hết.
Ai không biết còn tưởng hoàng cung gom hết quốc khố đến làm sính lễ cho Khương Lan, thật ra trong đó có phân nửa là của Khương gia. Sau khi chủ nhân của Khương gia chết trận, Mộc lão đã đem tất cả sản nghiệp của họ đổi thành của hồi môn cho nàng, để nàng nở mày nở mặt mà gả đi, không để người ta coi thường Khương gia họ giờ chẳng có ai.
Có coi thường hay không thì không biết, nhưng thấy sắc mặt của vài người không được tốt cho lắm khi thấy điều này.
Khi kiệu dừng, Khương Lan ngồi trên kiệu rốt cuộc nhìn Tiêu Quân Dục được Hắc Tử đẩy tới, vén rèn kiệu, vươn tay về phía nàng.
Khương Lan nhìn hắn một giây, sau đó vươn tay, đặt tay mình lên tay hắn, nương theo đó nhấc làn váy lên bước xuống kiệu.
Phía trước chính phòng đã đứng đầy người, đến lúc này Khương Lan chẳng muốn biết mỗi người bọn họ có biểu tình gì nữa rồi, nàng quyết định mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ai bảo làm gì thì nàng làm đó, trông không khác gì con rối mặc người bày bố mà đi vào chính phòng.
Khi họ vào đến chính phòng, bên ngoài có tiếng thái giám réo lên: "Hoàng thượng, hoàng hậu đến!"
Tất cả mọi người đều đi ra ngoài chào đón ngoài đôi tân nhân.
Đợi Minh Đế và Ngô hoàng hậu tiến vào hai người mới hành lễ.
Mặt rồng của Minh Đế đều là vui mừng, chả biết có mấy phần thật nhưng tóm lại đỡ khiến không khí căng thẳng hơn. Ngô hoàng hậu cũng vậy, mà đối với Khương Lan càng thêm nồng hậu.
"Liêu công công, đã đến giờ rồi phải không. Nào, cử hành đại lễ đi."
Liêu công công nào dám chậm trễ, lập tức réo lên: "Giờ lành đã đến."
"Nhất bái thiên địa!"
Tiêu Quân Dục ngồi trên xe lăn được Hắc Tử giúp đỡ cùng Khương Lan hướng mặt về phía cửa, bái.
"Nhị bái cao đường!"
Cả hai hành đại lễ với Minh Đế và Ngô hoàng hậu.
Mặt rồng của Minh Đế chưa từng bớt đi chút tươi cười, ai không biết còn tưởng ông ta hòa ái dễ gần.
Nếu có người thật sự đánh giá như vậy về Minh Đế nhất định đã chết tám kiếp rồi.
Khương Lan vừa bái vừa nghĩ bụng, bao giờ mới thôi không nhìn mặt hoàng đế nữa đây. Nghĩ lại ngày mai còn phải vào cung tạ ơn nữa là nàng phát sầu muốn rụng hết tóc.
Có thể tạ luôn bây giờ được không?
Ở trong một góc, Tiêu Quân Địch sắc mặt âm trầm đến chảy nước nhìn hai người bái đường thành thân. Chỉ cần lễ này thành thì chẳng còn đường nào cứu vãn nữa. Cho đến tận hôm nay hắn vẫn không tài nào hiểu được rõ ràng hôm đó bọn họ đã tính toán rất kỹ nhưng đến cuối lại không thấy người đâu. Nếu hôm đó hắn thành công thì sao có chuyện hôm nay được chứ.
Càng nghĩ càng tức, ánh mắt hắn vô tình hay cố ý lướt qua An Thiên Ninh không tránh khỏi rét lạnh như dao, khiến An Thiên Ninh lạnh run, lại tủi thân bất giác cắn môi đầy căm phẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Lan. Chính nàng ta cũng muốn biết đây!
Mặc cho người xung quanh có nghĩ gì thì nghi thức vẫn đang tiếp tục. Không ai dám ở trước mặt thánh nhan làm ra cử chỉ như phá hoại hôn lễ.
Dưới chiếc khăn hỉ không phải kiểu dày cộm không nhìn thấy gì như nàng từng thấy trên tivi mà như khăn lụa bán trong suốt đội trên đầu, Khương Lan có thể nhìn thấy lờ mờ, nhưng lại không thể thấy được Tiêu Quân Dục được người khiêng ở phía trước.
Nàng chẳng ngờ hắn lại đích thân đến đón nàng.
Bất kể cái nhìn chẳng mấy tốt lành của dân chúng kinh thành.
Mặc dù không biết điều này có tốt hay không, nhưng mà khi thấy hắn đến, sắc mặt của Mộc lão tốt hơn hẳn.
Theo dòng suy nghĩ miên man của nàng, đoàn rước dâu lượn một vòng về tới phủ Dục vương.
Sau khi lệnh phong vương được ban xuống thì phủ Dục vương cũng được bắt tay vào trang hoàng để chuẩn bị cho ngày trọng đại này.
Khắp nơi đều là một màu đỏ, căn phủ đệ rộng lớn vốn chỉ có gia nhân bà tử bây giờ nhét đầy khách nhân đến dự lễ.
Mấy vị hoàng tử công chúa kể cả thái tử đều đến đông đủ không sót ngươi nào.
Không có ai dám không đến, bởi vì lát nữa hoàng đế và hoàng hậu sẽ đến nhận cái nhị bái của tân nhân. Bất kể thân phận của Tiêu Quân Dục có khó coi thế nào thì hắn vẫn là đại hoàng tử, hoàng gia làm thế nào cũng phải giữ mặt mũi cho mình. Mà vì cái danh hậu đãi đối với trung thần, hoàng gia còn phải làm cho hoành tráng.
Khi kiệu hoa dừng ở trước cổng vương phủ, của hồi môn của Khương Lan còn kéo lê trên đường chưa đến hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai không biết còn tưởng hoàng cung gom hết quốc khố đến làm sính lễ cho Khương Lan, thật ra trong đó có phân nửa là của Khương gia. Sau khi chủ nhân của Khương gia chết trận, Mộc lão đã đem tất cả sản nghiệp của họ đổi thành của hồi môn cho nàng, để nàng nở mày nở mặt mà gả đi, không để người ta coi thường Khương gia họ giờ chẳng có ai.
Có coi thường hay không thì không biết, nhưng thấy sắc mặt của vài người không được tốt cho lắm khi thấy điều này.
Khi kiệu dừng, Khương Lan ngồi trên kiệu rốt cuộc nhìn Tiêu Quân Dục được Hắc Tử đẩy tới, vén rèn kiệu, vươn tay về phía nàng.
Khương Lan nhìn hắn một giây, sau đó vươn tay, đặt tay mình lên tay hắn, nương theo đó nhấc làn váy lên bước xuống kiệu.
Phía trước chính phòng đã đứng đầy người, đến lúc này Khương Lan chẳng muốn biết mỗi người bọn họ có biểu tình gì nữa rồi, nàng quyết định mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ai bảo làm gì thì nàng làm đó, trông không khác gì con rối mặc người bày bố mà đi vào chính phòng.
Khi họ vào đến chính phòng, bên ngoài có tiếng thái giám réo lên: "Hoàng thượng, hoàng hậu đến!"
Tất cả mọi người đều đi ra ngoài chào đón ngoài đôi tân nhân.
Đợi Minh Đế và Ngô hoàng hậu tiến vào hai người mới hành lễ.
Mặt rồng của Minh Đế đều là vui mừng, chả biết có mấy phần thật nhưng tóm lại đỡ khiến không khí căng thẳng hơn. Ngô hoàng hậu cũng vậy, mà đối với Khương Lan càng thêm nồng hậu.
"Liêu công công, đã đến giờ rồi phải không. Nào, cử hành đại lễ đi."
Liêu công công nào dám chậm trễ, lập tức réo lên: "Giờ lành đã đến."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhất bái thiên địa!"
Tiêu Quân Dục ngồi trên xe lăn được Hắc Tử giúp đỡ cùng Khương Lan hướng mặt về phía cửa, bái.
"Nhị bái cao đường!"
Cả hai hành đại lễ với Minh Đế và Ngô hoàng hậu.
Mặt rồng của Minh Đế chưa từng bớt đi chút tươi cười, ai không biết còn tưởng ông ta hòa ái dễ gần.
Nếu có người thật sự đánh giá như vậy về Minh Đế nhất định đã chết tám kiếp rồi.
Khương Lan vừa bái vừa nghĩ bụng, bao giờ mới thôi không nhìn mặt hoàng đế nữa đây. Nghĩ lại ngày mai còn phải vào cung tạ ơn nữa là nàng phát sầu muốn rụng hết tóc.
Có thể tạ luôn bây giờ được không?
Ở trong một góc, Tiêu Quân Địch sắc mặt âm trầm đến chảy nước nhìn hai người bái đường thành thân. Chỉ cần lễ này thành thì chẳng còn đường nào cứu vãn nữa. Cho đến tận hôm nay hắn vẫn không tài nào hiểu được rõ ràng hôm đó bọn họ đã tính toán rất kỹ nhưng đến cuối lại không thấy người đâu. Nếu hôm đó hắn thành công thì sao có chuyện hôm nay được chứ.
Càng nghĩ càng tức, ánh mắt hắn vô tình hay cố ý lướt qua An Thiên Ninh không tránh khỏi rét lạnh như dao, khiến An Thiên Ninh lạnh run, lại tủi thân bất giác cắn môi đầy căm phẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Lan. Chính nàng ta cũng muốn biết đây!
Mặc cho người xung quanh có nghĩ gì thì nghi thức vẫn đang tiếp tục. Không ai dám ở trước mặt thánh nhan làm ra cử chỉ như phá hoại hôn lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro