Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Nên là người th...
2024-12-29 12:39:09
"Chủ tử điểm tâm mua về rồi đây!"
"Chủ... Ách, vương phi."
Vừa mới vén rèn xe đã thấy nàng ngồi đây, hắn gọi lạc cả giọng.
Sặc.
Khương Lan bất giác đưa tay vuốt cái mũi.
Nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe hắn nói: "Vương gia, vương phi. Còn chưa đại hôn hai người không thể gặp nhau được đâu."
"Khụ...!"
Khương Lan suýt thì tự làm mình sặc, khẽ vuốt tay áo đoan đoan chính chính nói: "Ta với chủ tử của ngươi chỉ là tình cờ."
Hắc Tử khờ ra, nghi hoặc. Tình cờ thật à?
Chẳng qua chưa đợi hắn nói thêm gì thì Tiêu Quân Dục đã lên tiếng: "Trở về."
"A được."
Hắc Tử theo bản năng nghe theo, thành thật trèo lên càn xe, đánh xe ngựa rời đi.
Hắn rất thông minh, chẳng cần hỏi đã biết ý đánh xe về hướng phủ tướng quân trước.
"Còn có ba ngày nữa là đại hôn, nếu nàng không muốn xảy ra chuyện gì thì nên an phận ở trong phủ đi thôi."
Bên trong xe, Tiêu Quân Dục nói với Khương Lan.
Giọng điệu nghe rất là lạnh nhạt, còn có ý dọa nạt nhưng rõ ràng là quan tâm. Thật ra không cần hắn nói Khương Lan cũng tự có ý thức rằng có người rõ ràng không muốn nàng thuận lợi gả cho Tiêu Quân Dục, mà nàng không muốn biến cố xảy ra nên tự nhiên biết điều mà an phận ở trong nhà cho lành.
Còn về việc rốt cuộc trong Tây lâu có gì, liệu có phải Tiêu Quân Địch đến rồi nhưng không lộ diện, bắt tay với An Thiên Ninh ý đồ hãm hại nàng không Khương Lan quyết định không nghĩ nữa. Nhưng nàng quyết định đặt ý nghĩ An Thiên Ninh vốn về phe thái tử nhưng lại có dây mơ rễ má với Tiêu Quân Địch ở đó, cẩn thận quan sát. Nàng sẽ không phạm sai lầm ngu dốt là hết mực tin vào cốt truyện trong khi ngay thời điểm nàng xuất hiện mọi thứ đã lặng lẽ thay đổi rồi.
Xe ngựa đưa Khương Lan về gần đến phủ tướng quân thì ngừng lại ở một con hẻm hẻo lánh không người. Khương Lan hiểu nên không có phàn nàn mà ngoan ngoãn xuống xe.
Nhưng khi nàng xuống xe rồi thì bị Hắc Tử gọi lại: "Vương phi đợi chút!"
Khi nàng khó hiểu thì trong lòng bỗng được nhét vào một cái thực hộp.
Rõ ràng là hộp điểm tâm mà Hắc Tử vừa mua về.
Khương Lan ngẩn ra, không hiểu.
"Đây là chủ tử đưa."
Hắc Tử nói xong thì leo lên xe, đánh xe đi mất.
Nhanh như gió cuốn, để lại Khương Lan đứng đần ở đó hồi lâu mới tỉnh hồn.
Nàng nhìn cái hộp trong ngực, ngu người ba giây, trong lòng bỗng nhiên bừng nắng hạ.
Cho nên là... Tiêu Quân Dục thật sự cố ý đợi nàng ở chân tường? Mua điểm tâm chỉ là cái cớ?
Rốt cuộc đâu mới là nguyên nhân thật sự?
Khương Lan bỗng nhiên nhớ đến lần gặp mặt trước ở cửa cung Thanh Loan, người này sớm hơn ai hết biết được cuộc nói chuyện của nàng với hoàng đế mà cố tình đến bên ngoài cửa cung đợi nàng...
Một giây sau Khương Lan đem tất cả rối rắm ném ra sau đầu, nàng vui vẻ nhếch đôi môi bị che khuất dưới tấm mạn, bước chân nhẹ bỗng xách hộp điểm tâm đi về phía cửa lớn phủ tướng quân.
Đến cửa phủ nàng mới giật mình nhận ra... Nàng quên mất Hỉ Nhi.
Khương Lan không biết sau khi nàng đi, ở phòng khách kế bên sương phòng mà An Thiên Ninh chuẩn bị cho nàng, Tiêu Quân Địch nhàm nhã chờ đợi đến cơm no rượu say ung dung đứng dậy, thông qua một cửa phụ ẩn bên dưới bức thư họa treo trong sương phòng đi vào đó.
Đợi hắn nhận ra bên trong không hề có bóng dáng của Khương Lan, nụ cười đê tiện trên môi hắn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt âm u hiểm độc.
Mà khi đó ở Đông lâu, An Thiên Ninh lấy lý do tỷ tỷ của mình lâu quá không thấy về dẫn người đi trước đến đó tìm người, phát hiện An Thiên Tầm bị trúng thuốc, y phục tuy vẫn còn nguyên nhưng lại ở trong phòng của thi nhân tự do, chủ nhân của Đình Vân Tiểu Trúc, Diệp Đình Vân.
Lúc họ tới Diệp Đình Vân đang cho An Thiên Tầm uống nước.
"Aaaaa!"
Bị tiếng hét của An Thiên Ninh dọa cho suýt ném bay cái cốc trong tay.
Sau đó là một trận binh hoang mã loạn khó hiểu đến nổi chính Tiệp Đình Vân cũng ngây người.
An Thiên Ninh xông tới đẩy hắn ra, ôm lấy An Thiên Tầm nhìn hắn bằng ánh mắt lên án: "Sao ngươi lại làm vậy mới tỷ tỷ của ta!?"
Tiệp Đình Vân ngu người: "Ta đã làm gì?"
"Ngươi! Sao ngươi dám! Tỷ tỷ, đáng thương tỷ tỷ của ta!"
"..."
Sau đó không tới nửa buổi khắp kinh thành liền nói An Thiên Tầm thất thân trong tay Tiệp Đình Vân mà hắn còn không nhận. Rồi lại có người nói An Thiên Tầm ngưỡng mộ tài hoa của Tiệp Đình Vân nên quyến rũ hắn.
"Chuyện là như vậy đó tiểu thư."
Hỉ Nhi nín thở kể xong, quá khát nước mà không thèm để ý lễ nghi thục nữ rót ba cốc trà lớn mạnh mẽ tu ừng ực.
Khương Lan đang ăn điểm tâm đều nghe đến ngây người, điểm tâm nổi tiếng nhất kinh thành đều mất đi mùi ngon trước tình tiết cẩu huyết mà Hỉ Nhi vừa kể.
Nàng không ngờ tới... Không, nàng vốn biết An Thiên Tầm sẽ bị An Thiên Ninh hãm hại ở chỗ này, nàng không nên bất ngờ. Nàng chỉ không đành lòng khi biết An Thiên Tầm vẫn không thoát khỏi vận mệnh trở thành đá kê chân cho An Thiên Ninh.
Ý! Không đúng!
"Chủ... Ách, vương phi."
Vừa mới vén rèn xe đã thấy nàng ngồi đây, hắn gọi lạc cả giọng.
Sặc.
Khương Lan bất giác đưa tay vuốt cái mũi.
Nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe hắn nói: "Vương gia, vương phi. Còn chưa đại hôn hai người không thể gặp nhau được đâu."
"Khụ...!"
Khương Lan suýt thì tự làm mình sặc, khẽ vuốt tay áo đoan đoan chính chính nói: "Ta với chủ tử của ngươi chỉ là tình cờ."
Hắc Tử khờ ra, nghi hoặc. Tình cờ thật à?
Chẳng qua chưa đợi hắn nói thêm gì thì Tiêu Quân Dục đã lên tiếng: "Trở về."
"A được."
Hắc Tử theo bản năng nghe theo, thành thật trèo lên càn xe, đánh xe ngựa rời đi.
Hắn rất thông minh, chẳng cần hỏi đã biết ý đánh xe về hướng phủ tướng quân trước.
"Còn có ba ngày nữa là đại hôn, nếu nàng không muốn xảy ra chuyện gì thì nên an phận ở trong phủ đi thôi."
Bên trong xe, Tiêu Quân Dục nói với Khương Lan.
Giọng điệu nghe rất là lạnh nhạt, còn có ý dọa nạt nhưng rõ ràng là quan tâm. Thật ra không cần hắn nói Khương Lan cũng tự có ý thức rằng có người rõ ràng không muốn nàng thuận lợi gả cho Tiêu Quân Dục, mà nàng không muốn biến cố xảy ra nên tự nhiên biết điều mà an phận ở trong nhà cho lành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn về việc rốt cuộc trong Tây lâu có gì, liệu có phải Tiêu Quân Địch đến rồi nhưng không lộ diện, bắt tay với An Thiên Ninh ý đồ hãm hại nàng không Khương Lan quyết định không nghĩ nữa. Nhưng nàng quyết định đặt ý nghĩ An Thiên Ninh vốn về phe thái tử nhưng lại có dây mơ rễ má với Tiêu Quân Địch ở đó, cẩn thận quan sát. Nàng sẽ không phạm sai lầm ngu dốt là hết mực tin vào cốt truyện trong khi ngay thời điểm nàng xuất hiện mọi thứ đã lặng lẽ thay đổi rồi.
Xe ngựa đưa Khương Lan về gần đến phủ tướng quân thì ngừng lại ở một con hẻm hẻo lánh không người. Khương Lan hiểu nên không có phàn nàn mà ngoan ngoãn xuống xe.
Nhưng khi nàng xuống xe rồi thì bị Hắc Tử gọi lại: "Vương phi đợi chút!"
Khi nàng khó hiểu thì trong lòng bỗng được nhét vào một cái thực hộp.
Rõ ràng là hộp điểm tâm mà Hắc Tử vừa mua về.
Khương Lan ngẩn ra, không hiểu.
"Đây là chủ tử đưa."
Hắc Tử nói xong thì leo lên xe, đánh xe đi mất.
Nhanh như gió cuốn, để lại Khương Lan đứng đần ở đó hồi lâu mới tỉnh hồn.
Nàng nhìn cái hộp trong ngực, ngu người ba giây, trong lòng bỗng nhiên bừng nắng hạ.
Cho nên là... Tiêu Quân Dục thật sự cố ý đợi nàng ở chân tường? Mua điểm tâm chỉ là cái cớ?
Rốt cuộc đâu mới là nguyên nhân thật sự?
Khương Lan bỗng nhiên nhớ đến lần gặp mặt trước ở cửa cung Thanh Loan, người này sớm hơn ai hết biết được cuộc nói chuyện của nàng với hoàng đế mà cố tình đến bên ngoài cửa cung đợi nàng...
Một giây sau Khương Lan đem tất cả rối rắm ném ra sau đầu, nàng vui vẻ nhếch đôi môi bị che khuất dưới tấm mạn, bước chân nhẹ bỗng xách hộp điểm tâm đi về phía cửa lớn phủ tướng quân.
Đến cửa phủ nàng mới giật mình nhận ra... Nàng quên mất Hỉ Nhi.
Khương Lan không biết sau khi nàng đi, ở phòng khách kế bên sương phòng mà An Thiên Ninh chuẩn bị cho nàng, Tiêu Quân Địch nhàm nhã chờ đợi đến cơm no rượu say ung dung đứng dậy, thông qua một cửa phụ ẩn bên dưới bức thư họa treo trong sương phòng đi vào đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi hắn nhận ra bên trong không hề có bóng dáng của Khương Lan, nụ cười đê tiện trên môi hắn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt âm u hiểm độc.
Mà khi đó ở Đông lâu, An Thiên Ninh lấy lý do tỷ tỷ của mình lâu quá không thấy về dẫn người đi trước đến đó tìm người, phát hiện An Thiên Tầm bị trúng thuốc, y phục tuy vẫn còn nguyên nhưng lại ở trong phòng của thi nhân tự do, chủ nhân của Đình Vân Tiểu Trúc, Diệp Đình Vân.
Lúc họ tới Diệp Đình Vân đang cho An Thiên Tầm uống nước.
"Aaaaa!"
Bị tiếng hét của An Thiên Ninh dọa cho suýt ném bay cái cốc trong tay.
Sau đó là một trận binh hoang mã loạn khó hiểu đến nổi chính Tiệp Đình Vân cũng ngây người.
An Thiên Ninh xông tới đẩy hắn ra, ôm lấy An Thiên Tầm nhìn hắn bằng ánh mắt lên án: "Sao ngươi lại làm vậy mới tỷ tỷ của ta!?"
Tiệp Đình Vân ngu người: "Ta đã làm gì?"
"Ngươi! Sao ngươi dám! Tỷ tỷ, đáng thương tỷ tỷ của ta!"
"..."
Sau đó không tới nửa buổi khắp kinh thành liền nói An Thiên Tầm thất thân trong tay Tiệp Đình Vân mà hắn còn không nhận. Rồi lại có người nói An Thiên Tầm ngưỡng mộ tài hoa của Tiệp Đình Vân nên quyến rũ hắn.
"Chuyện là như vậy đó tiểu thư."
Hỉ Nhi nín thở kể xong, quá khát nước mà không thèm để ý lễ nghi thục nữ rót ba cốc trà lớn mạnh mẽ tu ừng ực.
Khương Lan đang ăn điểm tâm đều nghe đến ngây người, điểm tâm nổi tiếng nhất kinh thành đều mất đi mùi ngon trước tình tiết cẩu huyết mà Hỉ Nhi vừa kể.
Nàng không ngờ tới... Không, nàng vốn biết An Thiên Tầm sẽ bị An Thiên Ninh hãm hại ở chỗ này, nàng không nên bất ngờ. Nàng chỉ không đành lòng khi biết An Thiên Tầm vẫn không thoát khỏi vận mệnh trở thành đá kê chân cho An Thiên Ninh.
Ý! Không đúng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro