Lại còn thế này
KK Cố Hương
2024-07-20 23:25:21
Máu trong người Lục Vân Phong đã trở nên lạnh lẽo.
Đây chính là trong truyện online... bạn cũng không biết nhân vật phản diện chết như thế nào.
Có đôi khi đầu óc của tác giả... bưồn nôn y như phân vậy.
Ngủ với nữ chính ngay trên giường của mình.
Lại còn thế này.
Khá lầm, bản thân mình đã gồng gánh cả ngày không giẫm lên dây mìn, ấy thế mà mới ngủ một giấc mấy người đã giúp tôi kéo một mớ thù hận rồi.
Chẳng khác nào đang bắt nạt người xấu
Lục Vân Phong lấm tấm mồ hôi, cả người đã trở nên cứng nhắc, không dám nhúc nhích.
Trong đầu đã bổ sung ra tình tiết, Long Ngạo Thiên xông vào nhà minh, một chưởng đánh nát đầu mình, sau đó thúc đẩy tình tiết mắc ói trong phim tình cảm với Lãnh Thanh Thu.
Lúc này Lãnh Thanh Thu rất đẹp.
Người đẹp ngủ say. Sáng sớm... là ánh nắng buổi trưa chiếu lên gương mặt hoàn hảo của cô, ngay cả từng sợi lông mi cũng hoàn hảo, tinh xảo đến thế.
Cô ngủ say sưa, thả lỏng, xinh đẹp, ngọt ngào như vậy.
Nhưng Lục Vân Phong hoàn toàn không có tâm trạng. ngắm nhìn người đẹp, bởi vì hán biết, tính mạng của mình đang ngàn cân treo sợi tóc.
Nếu chuyện này không được xử lý ốn thỏa, khả năng cao mình sẽ đăng xuất khỏi trái đất ngay tức khắc.
Thế nhưng lúc này, Lãnh Thanh Thu đang gối đầu lên trên cánh tay của mình, ngủ rất say.
Lục Vân Phong nhanh chóng nghĩ ngợi: “Bình tĩnh. Mình có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng phải mau chóng.”
Lục Vân Phong từ tốn duỗi cánh tay còn lại, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu của Lãnh Thanh Thu, định chăm chậm rút cánh †ay ra.
Người cũng chậm rãi dịch ra sau, thế nhưng Lãnh Thanh Thu đang ngủ say sưa không biết mơ thấy điều gì, mà lại nhíu mày sáp tới, nhào vào lòng Lục Vân Phong. Không chỉ gối đầu lên cánh tay phải của hẳn, mà còn tự nhiên ôm lấy. cánh tay trái của hẳn vào lòng.
Lục Vân Phong hoảng loạn.
Nếu để Long Ngạo Thiên nhìn thấy cảnh tượng này thì hản sẽ toi đời
Lục Vân Phong đợi Lãnh Thanh Thu ngủ say một lát, rồi lại bát đầu di chuyển chậm rãi
Hản đỡ lấy đầu, từ tốn rút cánh tay ra, rồi kéo gối đến lớt
Trong lòng thầm nghĩ: “Cục cưng ngoan, cô đã mệt lả rồi, hãy ngủ một giấc đi”
'Tôi sẽ biến ngay thôi, tuyệt đối không cố ý lợi dụng của cô, tôi cũng lơ ngơ thôi”
“Cục cưng Thanh Thu ngoan nào, sắp xong rồi. Sau khi cô tỉnh lại căn phòng này chỉ còn lại một mình cô thôi”
Cuối cùng Lục Vân Phong cũng làm xong.
Hân thở hắt ra, nhưng vừa mới đứng dậy đã nhìn thấy Lãnh Thanh Thu đang nhìn chằm chăm mình bằng đôi mắt tròn xoe.
Cô không có biểu cảm gì cả, không giận cũng không vui, không nói rãng cũng chẳng nhúc nhích, mà chỉ nhìn Lục Vân Phong
Lục Vân Phong nuốt nước miếng: “Tôi... có thể giải thích.”
Lục Vân Phong bất cẩn té xuống giường, lật đật bò dậy.
Bây giờ Lãnh Thanh Thu đang mở to mắt, không còn dáng vẻ của nữ tổng giám đốc mà giống như một động vật nhỏ vô hại, tò mò nhìn Lục Vân Phong.
Lục Vân Phong đứng dưới sàn, thành thật nói rõ: “Tôi chẳng làm gì cả.”
“Thật đó, chẳng phải hôm qua cô đã uống say à? Ôi chao, cô uống đến nỗi ăn nói linh tinh. Người khác muốn dẫn cô đi, nhưng tôi đâu biết mấy cấp dưới kia của cô có đáng tin hay không, đành phải đưa cô về nhà. Cô hiểu chứ?”
“Nhưng tôi chẳng làm gì cả.”
“Tôi vốn sắp xếp cho cô ngủ trong phòng ngủ dành cho. khách, nhưng không biết tại sao cô lại đột ngột xuất hiện trong phòng ngủ của tôi. Ơ. Đây là phòng ngủ dành cho khách mà. Ha ha. Tốt lắm. Tôi không có làm gì thật đó.”
Đây chính là trong truyện online... bạn cũng không biết nhân vật phản diện chết như thế nào.
Có đôi khi đầu óc của tác giả... bưồn nôn y như phân vậy.
Ngủ với nữ chính ngay trên giường của mình.
Lại còn thế này.
Khá lầm, bản thân mình đã gồng gánh cả ngày không giẫm lên dây mìn, ấy thế mà mới ngủ một giấc mấy người đã giúp tôi kéo một mớ thù hận rồi.
Chẳng khác nào đang bắt nạt người xấu
Lục Vân Phong lấm tấm mồ hôi, cả người đã trở nên cứng nhắc, không dám nhúc nhích.
Trong đầu đã bổ sung ra tình tiết, Long Ngạo Thiên xông vào nhà minh, một chưởng đánh nát đầu mình, sau đó thúc đẩy tình tiết mắc ói trong phim tình cảm với Lãnh Thanh Thu.
Lúc này Lãnh Thanh Thu rất đẹp.
Người đẹp ngủ say. Sáng sớm... là ánh nắng buổi trưa chiếu lên gương mặt hoàn hảo của cô, ngay cả từng sợi lông mi cũng hoàn hảo, tinh xảo đến thế.
Cô ngủ say sưa, thả lỏng, xinh đẹp, ngọt ngào như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Lục Vân Phong hoàn toàn không có tâm trạng. ngắm nhìn người đẹp, bởi vì hán biết, tính mạng của mình đang ngàn cân treo sợi tóc.
Nếu chuyện này không được xử lý ốn thỏa, khả năng cao mình sẽ đăng xuất khỏi trái đất ngay tức khắc.
Thế nhưng lúc này, Lãnh Thanh Thu đang gối đầu lên trên cánh tay của mình, ngủ rất say.
Lục Vân Phong nhanh chóng nghĩ ngợi: “Bình tĩnh. Mình có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng phải mau chóng.”
Lục Vân Phong từ tốn duỗi cánh tay còn lại, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu của Lãnh Thanh Thu, định chăm chậm rút cánh †ay ra.
Người cũng chậm rãi dịch ra sau, thế nhưng Lãnh Thanh Thu đang ngủ say sưa không biết mơ thấy điều gì, mà lại nhíu mày sáp tới, nhào vào lòng Lục Vân Phong. Không chỉ gối đầu lên cánh tay phải của hẳn, mà còn tự nhiên ôm lấy. cánh tay trái của hẳn vào lòng.
Lục Vân Phong hoảng loạn.
Nếu để Long Ngạo Thiên nhìn thấy cảnh tượng này thì hản sẽ toi đời
Lục Vân Phong đợi Lãnh Thanh Thu ngủ say một lát, rồi lại bát đầu di chuyển chậm rãi
Hản đỡ lấy đầu, từ tốn rút cánh tay ra, rồi kéo gối đến lớt
Trong lòng thầm nghĩ: “Cục cưng ngoan, cô đã mệt lả rồi, hãy ngủ một giấc đi”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
'Tôi sẽ biến ngay thôi, tuyệt đối không cố ý lợi dụng của cô, tôi cũng lơ ngơ thôi”
“Cục cưng Thanh Thu ngoan nào, sắp xong rồi. Sau khi cô tỉnh lại căn phòng này chỉ còn lại một mình cô thôi”
Cuối cùng Lục Vân Phong cũng làm xong.
Hân thở hắt ra, nhưng vừa mới đứng dậy đã nhìn thấy Lãnh Thanh Thu đang nhìn chằm chăm mình bằng đôi mắt tròn xoe.
Cô không có biểu cảm gì cả, không giận cũng không vui, không nói rãng cũng chẳng nhúc nhích, mà chỉ nhìn Lục Vân Phong
Lục Vân Phong nuốt nước miếng: “Tôi... có thể giải thích.”
Lục Vân Phong bất cẩn té xuống giường, lật đật bò dậy.
Bây giờ Lãnh Thanh Thu đang mở to mắt, không còn dáng vẻ của nữ tổng giám đốc mà giống như một động vật nhỏ vô hại, tò mò nhìn Lục Vân Phong.
Lục Vân Phong đứng dưới sàn, thành thật nói rõ: “Tôi chẳng làm gì cả.”
“Thật đó, chẳng phải hôm qua cô đã uống say à? Ôi chao, cô uống đến nỗi ăn nói linh tinh. Người khác muốn dẫn cô đi, nhưng tôi đâu biết mấy cấp dưới kia của cô có đáng tin hay không, đành phải đưa cô về nhà. Cô hiểu chứ?”
“Nhưng tôi chẳng làm gì cả.”
“Tôi vốn sắp xếp cho cô ngủ trong phòng ngủ dành cho. khách, nhưng không biết tại sao cô lại đột ngột xuất hiện trong phòng ngủ của tôi. Ơ. Đây là phòng ngủ dành cho khách mà. Ha ha. Tốt lắm. Tôi không có làm gì thật đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro