Xuyên Sách: Phản Diện Đào Hoa

Mình phải sa thải cô ấy

KK Cố Hương

2024-07-20 23:25:21

Về sau hai người tâm sự với nhau, cô ấy nói ra bệnh tình của mẹ mình, rồi Long Ngạo Thiên chữa khỏi cho mẹ cô ấy, khiến cô ấy dạt dào cảm động.

Lại về sau, Long Ngạo Thiên vì cô ấy mà đối đầu với hắn, đánh cược, cuối cùng Long Hảo Thiên thắng mình, mình bị thất sủng, còn Long Hạo Thiên ra oai thành công, giành được tự do cơ thể cho Tưởng Thi Hàm...

Kịch bản về sau... Hắn không nói nhưng ai cũng đoán được.

Hậu cung lại thêm một đại mỹ nữ si tình, yên lặng nỗ lực phía sau Long Ngạo Thiên mà không cầu báo đáp, thậm chí không cần danh phận, làm một tình nhân cũng bằng lòng.

Hình như về sau còn có một lần ngăn cản một kích trí mạng từ người khác cho Long Ngạo Thiên mà suýt đi đời nhà ma.

Nhưng nữ chính trong hậu cung nào có dễ chết như vậy, đương nhiên là được Long Ngạo Thiên dùng một loại phương thức vô cùng cay mắt cứu sống.

Thật con mẹ nó buồn nôn.

Lục Vân Phong nhìn Tưởng Thi Hàm đang cúi đầu run lẩy bẩy, cười.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không bắt nạt cô. “

“Không có, tôi không lo lăng.”

Lục Vân Phong thở dài, nghĩ trong lòng:

“Mình có nên giúp cô ấy một tay, trị hết bệnh cho mẹ cô ấy hay không? Nếu như mình đi cầu xin Từ Tuyết Kiều, hẳn là cô ấy sẽ lấy việc giúp người làm niềm vui nhỉ?”

“Không được không được, đây là kịch bản của Long Ngạo Thiên, bệnh của mẹ của cô ấy chỉ có thể để Long Ngạo Thiên đến trị, như thế thì cô ấy mới có thể rơi vào lưới tính của Long Ngạo Thiên, yêu đến chết đi sống lại, trở thành hậu cung của Long Ngạo Thiên chứ”

“Mình phải sa thải cô ấy. Quá nguy hiểm.” Tưởng Thi Hàm sửng sốt đến mức đầu óc choáng váng. Tình huống như thế nào đây?

Rõ ràng hắn không nói chuyện, nhưng làm sao... cô ấy lại có thể nghe thấy tất cả những lời trong lòng hắn?

Chuyện hắn biết bệnh tình của mẹ mình không khó, kẻ có tiền như hắn nếu muốn bắt nạt mình thì tìm hiểu điểm yếu của mình rất dễ dàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thế nhưng tại sao hắn lại có ý tốt muốn giúp mẹ mình chữa bệnh?

Còn nữa, mấy ngày trước mình mới quen biết anh Ngạo Thiên, làm thế nào mà hắn biết được chuyện này? Anh Ngạo Thiên sẽ giúp mẹ mình chữa bệnh sao?

Mình... mình sẽ trở thành hậu cung của anh Ngạo Thiên sao?

Nhưng mà... anh Ngạo Thiên nhân hậu tốt bụng, tâm địa thiện lương, nếu như anh ta thật sự có thể giúp mẹ mình chữa khỏi bệnh thì mình nguyện ý làm trâu làm ngựa để báo đáp anh ấy.

Cũng không biết anh ấy có ghét bỏ những việc mình đã làm cho Lục Vân Phong hay không nữa.

Thanh danh của mình ở chỗ làm việc đã nát bươm, tất cả mọi người đều đồn đại mình là một người phụ nữ thấp hèn của Lục Vân Phong, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng có thể... làm một phát.

Thế nhưng hiện tại hắn muốn sa thải mình.

Mình không thể mất đi phần công tác này được.

Tưởng Thi Hàm vừa định nói chuyện, suy nghĩ của Lục Vân Phong đã thay đổi.

“Không được, cô gái này không dễ dàng, đi làm bị mình bắt nạt, tan tâm phải chăm sóc mẹ. Một người phải chịu đựng đủ các loại tin đồn thất thiệt như vậy sống không dễ dàng gì. Hiện tại mà sa thải thì sẽ tạo cho cô ấy áp lực quá lớn.”

“Không bằng tạm thời cứ giữ như cũ, chờ đến khi Long Ngạo Thiên chữa khỏi bệnh cho mẹ của cô ấy, rồi tới tìm mình tính toán, mình sẽ thuận tay cho một ân tình, để anh ta mang người đi là được.”

“Đáng tiếc, bắt nạt người ta lâu như vậy, xấu hổ ghê, mà mình cũng không thể làm chút gì đó cho cô ấy. Nhưng mà hết thảy đều có súc sinh Long Ngạo Thiên kia mà, phiền phức của cô ấy không cần mình phải lo lắng.”

Tưởng Thi Hàm càng ngạc nhiên hơn.

Sếp Lục... vậy mà lại suy nghĩ cho mình?

Sợ mình áp lực lớn nghĩ quẩn, cho nên tạm thời không sa thải mình... Chờ chút đã.

Tại sao hắn có thể khẳng định như vậy, anh Ngạo Thiên sẽ chữa bệnh cho mẹ mình thật sao?

Còn nữa, anh Ngạo Thiên thật sự sẽ tìm đến hắn, cứu mình ra khỏi bể khổ sao? Chờ đến lúc đó, sếp Lục lại dự định thả mình đi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn nữa. Tên cầm thú này, vậy mà... nói hắn xấu hổ vì đã bắt nạt mình? Muốn làm chút gì đó cho mình sao?

Thế giới này bị làm sao vậy? Người đàn ông này bị làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?

Thật kỳ lạ.

Tưởng Thi Hàm bị suy nghĩ trong nội tâm của Lục Vân Phong làm cho chấn động đến mức không cách nào nói chuyện, trợn tròn mắt nhìn thẳng vào Lục Vân Phong, đầu óc đã không còn hữu dụng nữa.

“Khoan đã. Khoan đã.”

Lục Vân Phong nghĩ đến chuyện quan trọng nhất.

“Nếu như dựa theo phương hướng phát triển mà mình biết thì phải làm chuyện cầm thú với cô ấy, vào thời điểm sắp thành công, Long Ngạo Thiên mới có thể hợp thời xuất hiện

cứu đi cô ấy. Mà lại đánh gãy hai chân của mình.”

“Vậy nếu như mình không làm chuyện cầm thú với cô ấy, Long Ngạo Thiên sẽ không xuất hiện sao?”

“Vậy nếu đã như vậy... muốn giúp cô ấy chữa bệnh cho mẹ, mình nhất định phải làm chuyện cầm thú với cô ấy. Mà lại nhất định phải bị Long Ngạo Thiên đánh gãy hai chân.”

“Con mẹ nó chứ.”

Đầu óc Lục Vân Phong ong ong.

Chẳng lẽ tình tiết này không có cách nào để hóa giải?

Cứu một nữ chính thôi mà, nhất định phải bắt chẹt một nhân vật phản diện sao?

Lục Vân Phong cúi đầu nhìn đôi chân khỏe đẹp cân đối thon dài của mình một chút:

“Chân à. Tao rất yêu chúng mày, nhưng mà hiện tại xem ra, đôi chân dài đã làm bạn hơn hai mươi bốn giờ với mình... Hu hu hu... Khả năng cao là không thể giữ được nữa rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Phản Diện Đào Hoa

Số ký tự: 0