Tại sao?
KK Cố Hương
2024-07-20 23:25:21
Hôm qua mặc quần áo của.JK la cà ở nhà họ Trần, hôm nay mặc một chiếc váy thiếu nữ màu hồng nhạt.
Từ Tuyết Kiều buộc hai cái đuôi ngựa, miệng ngậm kẹo que.
Một chiếc váy công chúa hồng nhạt xinh đẹp làm nổi bật lên sức sống thanh xuân, lại có vẻ thuần khiết rực rỡ.
Đôi chân thon gọn xỏ chiếc vớ và một chiếc giày da màu nâu gọn gàng, càng thêm nghịch ngợm đáng yêu.
Lúc này cô đắc ý dạt dào nhìn Lục Vân Phong.
“Ký tên đi, kẻ lắm tiền.”
Lục Vân Phong kéo hợp đồng qua, đọc một lượt từ đầu đến cuối, cười khổ: “Sau này nếu truyền thông phỏng vấn cô, hỏi cô việc làm ăn thành công nhất là cái nào, cô nên nhớ rõ là lần này.”
“Ừm hứm”
Nhìn Lục Vân Phong cẩn thận đọc nội dung hợp đồng, Từ Tuyết Kiều cười như không cười.
Hừ! Để cô xem hăn lấy lý do gì để qua loa lấy lệ cô.
Lục Vân Phong nhìn hợp đồng xong thì gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Từ Tuyết Kiều rất ngạc nhiên: “Không thành vấn đề?”
“Ừ”
Lục Vân Phong cầm bút lên ký tên, roẹt roẹt vài đường đã ký xong. Sau đó đưa hợp đồng cho Từ Tuyết Kiều.
Từ Tuyết Kiều không cần nhìn, cô đã nhìn chằm chằm rồi, Lục Vân Phong không chơi xảo trá, thật sự ký tên của mình,
còn ấn dấu vân tay.
Lúc này Từ Tuyết Kiều không cầm lấy hợp đồng, chỉ khiếp sợ nhìn Lục Vân Phong, trong lòng vô cùng chấn động.
Chuyện gì thế này? Người này đang giở trò gì vậy?
Chỉ vì một câu nói vui đùa mà thật sự chuyển cổ phần hơn mười bảy tỷ cho mình ư?
Rốt cuộc anh ta có biết mình đang làm gì không?
Dù là nhà giàu nhất thế giới này cũng không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Tên này là kẻ điên ngốc nghếch ngu si đần độn sao?
Tùy tiện tìm cớ, da mặt dày bảo là anh ta nói giỡn, chết không có đối chứng thì mình chẳng thể làm gì được anh ta.
Loại chuyện này chẳng phải anh ta ngựa quen đường cũ, vô cùng thành thạo hay sao?
Lục Vân Phong nhìn Từ Tuyết Kiều vẫn luôn không nhúc nhích, cũng rất buồn bực.
“Cái cô này bị choáng váng rồi à? Sao lại không nhúc nhích gì thế?”
“Này? Ê ê?” Lục Vân Phong quơ tờ hợp đồng vài cái: “Nhìn hợp đồng này, nhìn tôi làm gì?”
Từ Tuyết Kiều nhíu chặt mày, cầm lấy hợp đồng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của Lục Vân Phong.
Lúc này Từ Tuyết Kiều không còn vẻ mặt bướng bỉnh gây sự, cười đùa ha hả như trước nữa.
Khuôn mặt loli đáng yêu tinh xảo của cô nghiêm túc đến phát sợ.
Cô rũ mắt xuống, nhìn những chỗ muốn ký tên, không thành vấn đề.
Nói cách khác, chỉ cần bản thân cất kỹ bản hợp đồng này, lợi nhuận hôm nay sẽ hơn mười tỷ.
Đây mới chỉ là tiền lời trên hợp đồng.
Toàn bộ cổ phần kiểm soát nhà máy dược số 9, lợi nhuận sau này sẽ không thể đo lường.
“Tại sao?”
Lục Vân Phong lấy khăn ướt lau đi mực đóng dấu đỏ trên đầu ngón tay: “Tại sao cái gì?”
“Cái hợp đồng này.” Từ Tuyết Kiều có phần ảo não: “Tại sao lại ký?”
Từ Tuyết Kiều nhìn chằm chằm Lục Vân Phong, muốn phát hiện chút sơ sẩy gì từ vẻ mặt của hắn.
Đáng tiếc, Lục Vân Phong bình tĩnh như thường, chẳng để ý gì.
Nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của Lục Vân Phong, Từ Tuyết Kiều nổi điên.
“Lục Vân Phong. Anh đang làm trò mèo gì thế? Nói.”
Lục Vân Phong bị sự phẫn nộ đột ngột của cô làm khiếp sợ, nhìn vào mắt cô: “Này... Một lần kiếm được hơn mười tỷ còn đỏ mắt cái gì?”
Từ Tuyết Kiều buộc hai cái đuôi ngựa, miệng ngậm kẹo que.
Một chiếc váy công chúa hồng nhạt xinh đẹp làm nổi bật lên sức sống thanh xuân, lại có vẻ thuần khiết rực rỡ.
Đôi chân thon gọn xỏ chiếc vớ và một chiếc giày da màu nâu gọn gàng, càng thêm nghịch ngợm đáng yêu.
Lúc này cô đắc ý dạt dào nhìn Lục Vân Phong.
“Ký tên đi, kẻ lắm tiền.”
Lục Vân Phong kéo hợp đồng qua, đọc một lượt từ đầu đến cuối, cười khổ: “Sau này nếu truyền thông phỏng vấn cô, hỏi cô việc làm ăn thành công nhất là cái nào, cô nên nhớ rõ là lần này.”
“Ừm hứm”
Nhìn Lục Vân Phong cẩn thận đọc nội dung hợp đồng, Từ Tuyết Kiều cười như không cười.
Hừ! Để cô xem hăn lấy lý do gì để qua loa lấy lệ cô.
Lục Vân Phong nhìn hợp đồng xong thì gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Từ Tuyết Kiều rất ngạc nhiên: “Không thành vấn đề?”
“Ừ”
Lục Vân Phong cầm bút lên ký tên, roẹt roẹt vài đường đã ký xong. Sau đó đưa hợp đồng cho Từ Tuyết Kiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Tuyết Kiều không cần nhìn, cô đã nhìn chằm chằm rồi, Lục Vân Phong không chơi xảo trá, thật sự ký tên của mình,
còn ấn dấu vân tay.
Lúc này Từ Tuyết Kiều không cầm lấy hợp đồng, chỉ khiếp sợ nhìn Lục Vân Phong, trong lòng vô cùng chấn động.
Chuyện gì thế này? Người này đang giở trò gì vậy?
Chỉ vì một câu nói vui đùa mà thật sự chuyển cổ phần hơn mười bảy tỷ cho mình ư?
Rốt cuộc anh ta có biết mình đang làm gì không?
Dù là nhà giàu nhất thế giới này cũng không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Tên này là kẻ điên ngốc nghếch ngu si đần độn sao?
Tùy tiện tìm cớ, da mặt dày bảo là anh ta nói giỡn, chết không có đối chứng thì mình chẳng thể làm gì được anh ta.
Loại chuyện này chẳng phải anh ta ngựa quen đường cũ, vô cùng thành thạo hay sao?
Lục Vân Phong nhìn Từ Tuyết Kiều vẫn luôn không nhúc nhích, cũng rất buồn bực.
“Cái cô này bị choáng váng rồi à? Sao lại không nhúc nhích gì thế?”
“Này? Ê ê?” Lục Vân Phong quơ tờ hợp đồng vài cái: “Nhìn hợp đồng này, nhìn tôi làm gì?”
Từ Tuyết Kiều nhíu chặt mày, cầm lấy hợp đồng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của Lục Vân Phong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Từ Tuyết Kiều không còn vẻ mặt bướng bỉnh gây sự, cười đùa ha hả như trước nữa.
Khuôn mặt loli đáng yêu tinh xảo của cô nghiêm túc đến phát sợ.
Cô rũ mắt xuống, nhìn những chỗ muốn ký tên, không thành vấn đề.
Nói cách khác, chỉ cần bản thân cất kỹ bản hợp đồng này, lợi nhuận hôm nay sẽ hơn mười tỷ.
Đây mới chỉ là tiền lời trên hợp đồng.
Toàn bộ cổ phần kiểm soát nhà máy dược số 9, lợi nhuận sau này sẽ không thể đo lường.
“Tại sao?”
Lục Vân Phong lấy khăn ướt lau đi mực đóng dấu đỏ trên đầu ngón tay: “Tại sao cái gì?”
“Cái hợp đồng này.” Từ Tuyết Kiều có phần ảo não: “Tại sao lại ký?”
Từ Tuyết Kiều nhìn chằm chằm Lục Vân Phong, muốn phát hiện chút sơ sẩy gì từ vẻ mặt của hắn.
Đáng tiếc, Lục Vân Phong bình tĩnh như thường, chẳng để ý gì.
Nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của Lục Vân Phong, Từ Tuyết Kiều nổi điên.
“Lục Vân Phong. Anh đang làm trò mèo gì thế? Nói.”
Lục Vân Phong bị sự phẫn nộ đột ngột của cô làm khiếp sợ, nhìn vào mắt cô: “Này... Một lần kiếm được hơn mười tỷ còn đỏ mắt cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro