Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 11
2024-10-18 21:06:35
Đến trưa hôm sau Ôn Du mới mở phần đề cử trong khu bình luận lên xem, tuy vẫn còn rất nhiều lời chửi bới nhưng cũng có vài người thật sự đề cử, thậm chí còn làm khá nhiều bình luận trao đổi lệch chủ đề.
Cô chọn sản phẩm được nhiều người khen và có đánh giá chân thực nhất trong số đó rồi gửi cho bên kia một phong bao lì xì năm trăm tệ, sau đó lập tức đặt hàng.
Sau khi mua xong máy massage mắt, Ôn Du mới phát hiện mình lại lên hot search vì ép Trình Hiên bị "cấm sóng". Ôi mẹ ơi, cô lợi hại đến vậy à?
Cô cảm thấy hot thế này là đủ rồi, nếu còn tiếp tục để nó phát triển thì sẽ thành hơi lố.
Ôn Du nhắn tin cho chị Liễu quản lý, sau đó thông báo cho đoàn phim bên kia để Lữ Dụ Tổ nhanh chóng công bố ảnh tạo hình của diễn viên.
Tuy nhiên, vì bộ phim [Một lần bất cẩn biến thành em] không có bao nhiêu fans nên gần như là không ai xem.
Ôn Du lập tức chia sẻ bài viết, sau đó soạn bài đăng Weibo: [Đầu tiên, với tư cách là nhà đầu tư, tôi có quyền đổi diễn viên chính mà mình không hài lòng, chẳng hạn như người có nhân phẩm không tốt; thứ hai, chẳng lẽ bạn vất vả chuẩn bị cho bộ phim này là để người khác được lợi à? Cuối cùng, tôi cảm thấy muốn đóng phim thần tượng thì gương mặt là một yếu tố rất quan trọng.]
Vừa đăng bài xong, ngay sau đó đã có anti-fan không thích cô tràn vào công kích: [Ôn Du chỉ biết mang vốn vào đoàn, cút xa giùm cái!]
[Biến về sống đúng vai trò "rich-kid" của cô đi, giới giải trí không phải nơi để chơi như vậy đâu .]
[Lấy tiền đè người là trò gớm lắm biết không.]
[Từ từ! Lời Ôn Du nói có ý gì vậy?]
[Vãi chưởng, lượng thông tin trong bài Weibo này nhiều thật đó!]
[Thành thật mà nói thì làm nhà đầu tư, đúng là Ôn Du có quyền thay đổi diễn viên mình không hài lòng, dù sao nếu lỗ thì cũng là cô ta mất tiền.]
[À thì... Đúng là tạo hình của nam chính đẹp hơn Trình Hiên một chút mà?]
[Trừ tạo hình diễn trên sân khấu thì quả thật ảnh chụp thường ngày của Trình Hiên không có gì đặc biệt, nếu so sánh thì diễn viên mới của đoàn phim bây giờ không tồi chút nào.]
[Nhưng nam chính nổi lên nhờ bám vào cái chân thối của Ôn Du, vậy mà mấy người cũng chấp nhận xem được hả?]
[Mắc cười quá, người nào đó thẹn quá thành giận đúng không? Cậu ta nói mình cần chuẩn bị, để tôi xem cậu ta chuẩn bị cái gì? Chẳng phải điều kiện tiên quyết cho dòng phim thần tượng là mặt hay sao? Lần này Ôn Du làm đúng lắm, ít nhất không bị cay mắt, tôi đã phiền cái kiểu xấu đau xấu mà lại đi đóng phim thần tượng lắm rồi, còn ráng khen đẹp trai cho được.]
[Chỉ có mình tôi nhớ câu người khác được lợi mà Ôn Du nói sao? Có bản lĩnh thì tung dưa ra đi! Bé đói dưa lắm rồi.]
[Trình Hiên hoảng rồi, bài Weibo mới đăng được có mười phút mà cậu ta đăng nhập đăng xuất tài khoản gần mười lần, ha ha ha.]
Sau khi cư dân mạng tiêu hóa thông tin xong, hết xem ảnh tạo hình rồi lại xem Weibo của Ôn Du thì lập tức hào hứng lên, trời ơi đây là chuyện mà bọn họ có thể biết hay sao?
Đương nhiên là có thể!
Làm ơn tung dưa đi!
Thế là tất cả mọi người lập tức mất hứng thú với Trình Hiên, nhốn nháo đòi Ôn Du tiếp tục tung bằng chứng.
Cũng may rất nhanh sau đó đã có người nhắc nhở trong phần bình luận: [Đừng ở đây nữa, mau xem hot search kìa!]
Số cư dân mạng ở đây lập tức ít đi một nửa để chạy sang hot search xem - #Trình Hiên ngược đãi mèo, #Người chống lưng cho Trình Hiên...
Một loạt hot search nổi lên.
Chứng cứ vô cùng rõ ràng, bao gồm cả video chất lượng cao ghi lại cảnh cậu ta khoác tay một người đàn ông trung niên đi vào khách sạn.
Cư dân mạng: [Chắc đây là lần Trình Hiên nổi tiếng nhất trong đời nhỉ.]
[Đậu mé, xem hot search xong tôi chỉ muốn nói là Ôn Du làm một cú đẹp lắm!]
[Thành thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi vì sự xúc động của mình, lẽ ra tôi phải chờ xem xong rồi mới phán.]
[Biết ngay chuyện này không đơn giản như vậy mà.]
[Cậu bị điên đúng không Trình Hiên, ngược đãi mèo thì làm được gì? Đồ thất bại rác rưởi chỉ biết bắt nạt kẻ yếu...]
Rất nhiều cư dân mạng tức giận tới mức chửi bới thô tục.
Những người mới trở thành fans của Trình Hiên sau khi xem cậu ta kể khổ: "..."
Mặt người nào người nấy cũng xanh lè, sau khi xem bằng chứng chắc như thép này, cả đám chỉ biết im lặng thôi.
Hai phút sau, nhóm fans giải tán.
Sự ủng hộ mới kêu gọi được trong khoảng thời gian ngắn lập tức cạn sạch, cả cõi mạng đều lên án Trình Hiên, còn có một số người quay lại khen Ôn Du nữa.
Và vì quay lại khen nên tất nhiên họ cũng sẽ xem ảnh tạo hình và nội dung tóm tắt mà cô mới chia sẻ lại từ đoàn phim, vì sự kiện này được rất nhiều người quan tâm nên lập tức giúp tài khoản chính thức của bộ phim này một trăm mấy chục ngàn người theo dõi, rất nhiều người khen đoàn phim lựa chọn diễn viên không tồi, toàn trai xinh gái đẹp, ngay cả vai quần chúng cũng hút mắt.
…
Đến buổi trưa, khi Ôn Du vào đoàn phim thì cả đoàn đều đang chìm trong bầu không khí hăng hái bận rộn, nhiều người nhìn thấy Ôn Du đều nhiệt tình chào hỏi: "Chào cô Ôn."
"Cô Ôn ăn gì chưa?"
"Cô Ôn ơi, tôi có ít đồ ăn vặt, cô có muốn thử không?"
Bọn họ làm vậy không phải là đang nịnh nọt Ôn Du, mà vì Ôn Du đã dựa vào sức mình để mang đến sự chú ý, giúp cả đoàn phim được biết đến.
Ai mà không muốn bộ phim mình quay được nhiều người chú ý hơn, vậy nên tất nhiên họ sẽ nhiệt tình với Ôn Du, hy vọng sau khi bộ phim được chế tác xong, trong lúc quảng bá sẽ có thêm một đợt bùng nổ nữa, lượng xem nhiều thì những diễn viên như họ cũng có thể được chú ý.
Lữ Dụ Tổ cũng ngồi trước màn ảnh với vẻ mặt rạng rỡ.
Vì quá tập trung nên khi Ôn Du đến anh ta cũng không phát hiện.
Ôn Du cũng im lặng nhìn.
Hôm nay quay cảnh diễn chung giữa nam nữ chính, mới đầu cả hai đều ngơ ngác, sau khi hai người tìm thấy đối phương, hiểu được đại khái nguyên do và không tìm ra cách để đổi lại, thì họ chỉ có thể tạm thời chấp nhận số phận, đâm lao phải theo lao thôi.
Sau đó là cảnh đàn chị nữ phụ tới lấy lòng nam chính, bắt gặp hai người đang lén lút thảo luận nên nghĩ rằng giữa hai người có gì đó, bắt đầu gây chuyện.
"Cắt!" Lữ Dụ Tổ hô lên một tiếng.
Nam nữ chính đang có phong độ rất tốt lập tức thả lỏng lại, tiến đến chào hỏi: "Đạo diễn Lữ, lần này thế nào?"
"Tốt lắm, tốt lắm." Lữ Dụ Tổ vui vẻ nói, quay đầu lại thì thấy Ôn Du: "Đúng lúc cô Ôn ở đây, chiều nay có cảnh diễn của cô, có cần tôi trao đổi một chút với cô không?"
Ôn Du gật đầu đáp: "Có."
Lữ Dụ Tổ lập tức đứng dậy, đích thân làm mẫu một lần, anh ta rất để ý bộ phim này nên đã thuộc nằm lòng kịch bản của các diễn viên chính, hoàn toàn không cần xem lời thoại. Ôn Du học theo một lúc rồi đi làm tạo hình, đến khi Ôn Du bước ra thì đúng lúc đến lượt cô.
Đàn chị xinh đẹp động lòng người lại thoáng chút ngây thơ xuất hiện, còn bưng theo hộp cơm mình tự chuẩn bị. Cảnh đầu tiên tất nhiên là cảnh lộ diện nên được quay rất đẹp. Nhưng khi vừa mở miệng thì nữ phụ đã bị nam nữ chính mới tráo đổi với nhau làm cho choáng váng, luống cuống một hồi, cuối cùng mới thuyết được được nữ phụ đưa hộp cơm cho nam chính đã đổi thân phận, sau đó nữ phụ lại nói bóng gió mỉa mai nữ chính.
Làm cho nam nữ chính vốn đang lo bị lộ bí mật đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó dụ đàn chị rời đi như dụ một đứa trẻ.
Quay xong ảnh này, Ôn Du tạm thời không còn cảnh diễn nào nữa.
Lữ Dụ Tổ nhìn cô gái với ánh mắt sáng ngời trên màn ảnh, có chút tiếc nuối, lại cảm thấy không thể đắc tội với nhà đầu tư, bèn nói: "Cô Ôn, hay là tôi thêm hai cảnh diễn cho cô nhé? Xếp thêm cho cô một anh người yêu thật đẹp trai?"
Ôn Du xua tay: "Không cần không cần, đâu nhất thiết ai cũng phải có đôi có cặp như đang ghép đôi, sau này để đàn chị tập trung vào con đường học tập là được, vậy cũng là tạo năng lượng tích cực rồi."
Lữ Dụ Tổ cảm động không thôi: "Cô Ôn quả là người chính trực tử tế, vì sự ổn định của đoàn phim mà từ chối cả việc thêm cảnh!"
Ôn Du: "..."
Thật ra không cần vậy đâu.
Nhưng Lữ Dụ Tổ như vậy, Ôn Du cũng không vạch trần, Lữ Dụ Tổ càng cố gắng thì cô càng kiếm được nhiều tiền, đây là chuyện tốt mà!
Giám sát một ngày, lúc gần đi Ôn Du mới nói hai ngày kế tiếp mình có việc, đừng sắp xếp cảnh quay cho cô.
Tất nhiên là Lữ Dụ Tổ đồng ý, chỉ có vài cảnh thôi nên quay lúc nào trước khi đóng máy cũng được.
...
Chiều hôm sau, Ôn Du mới trở về căn nhà chung với Giang Vân Yến.
Vì vài ngày tới vẫn phải đến đoàn phim nên cô không mang hành lý về, chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ rồi về tay không. Trước khi về, cô tiện thể ghé điểm lấy hàng chuyển phát để lấy đồ về.
Là một cái hộp rất lớn.
Ôn Du thở hổn hển mang lên lầu, vừa bước ra khỏi thang máy cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phưng phức, thầm nghĩ không biết nhà ai nấu món gì ngon thế?
Ôi thơm quá, khiến cô thèm muốn chết.
Nhưng đến khi cô mở cửa thì mùi thơm ấy lại càng rõ ràng hơn.
Ôn Du dứt khoát đặt cái hộp ở lối vào rồi chạy bình bịch vào bếp, thấy trên bàn ăn đã đặt hai đĩa thức ăn rồi. Trong bếp, người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây đeo tạp dề đang bận rộn trước bệ bếp, có lẽ là do tiếng dầu nổ "xèo xèo" quá ồn nên anh không nghe thấy có người trở về.
Ôn Du vui mừng hớn hở, cô không ngờ vừa về đã có nhiều đồ ăn ngon như vậy, vừa rồi cô còn hâm mộ nhà người ta, nhưng ai ngờ lại là nhà mình chứ, cô lớn tiếng kêu: “Anh cả! Em về rồi đây!”
Giang Vân Yến không ngừng động tác xào rau trong tay mà chỉ quay đầu nhìn một cái, thấy mặt mũi Ôn Du đỏ ửng là biết ngay cô vừa về từ bên ngoài, đang nóng, vội nói: “Ừ, mừng em về, em đi tắm trước đi.”
“Vâng vâng.” Ôn Du vô cùng ngoan ngoãn chạy về phòng.
Sau khi vào phòng tắm cô mới sực nhớ ra món quà của mình, mà thôi, chờ lát nữa lấy ra cũng không muộn.
Chỉ là chờ sau khi Ôn Du tắm rửa, bôi kem dưỡng da cho cả người trở nên trắng trẻo mềm mịn, mặc váy ngủ xong thì đã bị mùi thơm kia gợi lên cơn thèm đến mức phải nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc này cô chỉ nhớ một chuyện thôi: “Có thể ăn chưa ạ?”
Đã có ba món nên chắc là ăn được rồi đúng không?
Giang Vân Yến vẫn còn đang trong bếp, nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Được rồi, em ăn trước đi.”
Thế là Ôn Du ngồi xuống, cầm đũa lên, ánh mắt mong chờ.
Người nấu cơm còn chưa ăn nên chắc chắn cô không thể ăn trước được.
Lúc Giang Vân Yến mang đĩa mì trộn dầu hành cuối cùng đặt lên bàn thì thấy Ôn Du vẫn chưa động đũa, đang giương mắt nhìn chằm chằm vào anh, sau khi thấy anh đến thì cô lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Giang Vân Yến bật cười, đặt đĩa mì trộn dầu hành xuống trước mặt cô, nói: “Sáng mai anh có một cuộc họp nên có lẽ không kịp làm bữa sáng, đĩa mì trộn dầu hành này là anh làm trước cho em, còn làm dư một ít dầu hành để trong tủ lạnh, ngày mai nếu em...”
Thấy dáng vẻ hí hửng của Ôn Du, anh đột nhiên sửa miệng: “Nếu em muốn ăn thì bảo trợ lý của em đến làm cho.”
Cô bé này bị mẹ anh chiều hư rồi, làm gì biết nấu ăn chứ?
Vậy nên đừng để cô đốt bếp thì hơn.
Ôn Du gật đầu lia lịa, đáp: “Dạ.”
Đầu cô đong đưa nên búi tóc cô vấn tạm trên đầu cũng đong đưa theo, có vài sợi tóc con rủ xuống bị cô tiện tay vén ra sau.
Chứng kiến cảnh này, Giang Vân Yến thấy ngứa tay quá, không đợi anh hoàn hồn thì anh đã giơ tay lên xoa đầu cô rồi, trong giọng nói cũng có thêm một chút dịu dàng mà bình thường không có: “Ăn đi.”
Anh cũng tháo tạp dề rồi ngồi xuống đối diện Ôn Du.
Ôn Du được lệnh nên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa cảm thán tay nghề nấu nướng của Giang Vân Yến đúng là tốt quá. Thịt gà trong món gà hầm khoai tây có vị đậm đà mềm mọng, sốt tỏi trong món sò điệp chưng miến tỏi cũng ngon khó tả, còn mì trộn dầu hành tuy ít nhưng vị vẫn ngon không khác gì. Còn có một đĩa thịt heo chiên xù, ngoài giòn trong mềm, được rắc thêm thì là Ai Cập và chút bột ớt nên vị ngon khó cưỡng.
Nếu ngày nào cũng được ăn đồ Giang Vân Yến nấu thì tốt biết mấy.
Nhưng Ôn Du biết đó chỉ là ước mơ viển vông, cô lén ngước mắt nhìn người đối diện.
Giang Vân Yến vốn có vẻ ngoài đẹp trai, mặt mũi sắc sảo khí chất điềm đạm, lúc ăn cơm cũng rất tập trung, thoạt nhìn như anh không chú ý đến xung quanh, có điều khi Ôn Du nhìn lén Giang Vân Yến lần thứ hai thì đuôi lông mày của anh khẽ nhếch, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Ôn Du lập tức dời tầm mắt, lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Xem thái độ của Giang Vân Yến thì làm gì có chuyện người này chịu nấu ăn hàng ngày chứ, thời gian sơ chế nguyên liệu rồi nấu ăn đủ để anh đàm phán được một đơn hàng trăm triệu rồi.
Có rất nhiều chuyện không được đề cập đến trong cốt truyện, nhưng Ôn Du nhớ Giang Vân Yến đã hoàn thành việc học trước thời hạn vào năm hai mươi tuổi, sau đó vào công ty đi theo ba Giang học hỏi ba tháng, rồi bắt đầu làm từ vị trí một nhân viên nho nhỏ ở chi nhánh, sau khi trải nghiệm từng vị trí một lần thì anh ra ngoài tự gây dựng sự nghiệp, phát triển trong giới giải trí.
Công ty Giải trí Giang Thượng mà Ôn Du đang ký hợp đồng bây giờ thuộc sở hữu của Giang Vân Yến.
Ban đầu công ty đi theo con đường thực tập sinh, đào tạo ra vô số idol, nhưng sau này cảm thấy trong giới không có hạt giống nào tốt, lại đúng lúc Giang Vân Cẩn bước chân vào giới, thấy người này có năng khiếu diễn xuất nên công ty mới chuyển sang chế tác và đầu tư phim ảnh, đào tạo diễn viên, đạo diễn, biên kịch, không thiếu thứ gì.
Vì Giang Vân Yến có con mắt tinh tường nên anh hiếm khi nào bị lỗ, đa số đều nhận được lời khen.
Vì vậy sau khi Vệ Ninh Ninh và những người khác nghe nói Giang Vân Yến là người chống lưng cho cô thì lập tức thay đổi thái độ.
Nhưng đáng tiếc, theo cốt truyện thì tất cả những gì anh làm đều trở thành của Giang Vân Cẩn.
Ôn Du vừa ăn vừa nghĩ, đột nhiên nhớ đến món quà mình mua để cảm ơn Giang Vân Yến vẫn còn đặt ở chỗ lối vào.
Thế là cô ăn thêm vài miếng rồi vội vã đứng lên.
Giang Vân Yến khẽ ngước mắt lên, sau đó thấy cô ôm một cái hộp lớn đi vào, cầm dao nhỏ mở ra, để lộ máy massage mắt bên trong. Cô lấy một cái ra, đưa cho Giang Vân Yến vừa mới ăn xong, giọng điệu chân thành:
“Cảm ơn anh cả đã giúp đỡ, đây là máy massage mắt mà em mua cho anh, chẳng phải anh thường xuyên nhìn máy tính sao? Em đã hỏi rất nhiều bạn bè trên mạng rồi, nhiều người đề cử cái này lắm, hơn nữa không phải là tài khoản ảo mà toàn là tài khoản thật, vậy nên nên em mua thử.”
Giang Vân Yến hiểu ra, Ôn Du nhìn anh hoài làm anh cứ tưởng cô muốn nhờ anh giúp chuyện gì đó, không ngờ là muốn tặng quà cho anh.
Giang Vân Yến nhận cái máy massage mắt màu đen từ tay Ôn Du, dường như gương mặt lạnh lùng cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn!” Ôn Du thấy anh có vẻ rất thích thì thấy rất vui: “Anh thích là tốt rồi!”
Cô lại lấy ra thêm ba cái máy massage mắt từ trong hộp.
Giang Vân Yến nheo mắt lại: “Em mua nhiều vậy để tặng người khác à?”
Ôn Du gật đầu: “Đúng ạ, cho ba Giang mẹ Giang mỗi người một cái, cho em một cái nữa.”
“Không tệ.” Giang Vân Yến đứng dậy, lúc này Ôn Du đang ngồi xổm nên đối diện với vòng eo thon có thắt dây nịt của anh, góc áo sơ mi của anh để lộ một chút khe hở, ánh đèn sáng trưng trong nhà cộng thêm lớp áo sơ mi ánh đèn có thể xuyên thấu, một chút cơ bụng săn chắc đập thẳng vào tầm mắt chưa kịp dời đi của cô, sau đó cô cảm thấy đầu bị ấn xuống, một bàn tay to lớn xoa đầu cô, sau đó cô nghe giọng nói trầm ấm của anh vang lên: “Anh đi thử món quà của em đây.”
Nói xong, người đàn ông nhanh chóng rời đi.
Để lại Ôn Du đang bụm gương mặt nhỏ đỏ bừng.
Á.
Nhìn cơ bụng kia thì chắc sờ sướng tay lắm.
Cô chọn sản phẩm được nhiều người khen và có đánh giá chân thực nhất trong số đó rồi gửi cho bên kia một phong bao lì xì năm trăm tệ, sau đó lập tức đặt hàng.
Sau khi mua xong máy massage mắt, Ôn Du mới phát hiện mình lại lên hot search vì ép Trình Hiên bị "cấm sóng". Ôi mẹ ơi, cô lợi hại đến vậy à?
Cô cảm thấy hot thế này là đủ rồi, nếu còn tiếp tục để nó phát triển thì sẽ thành hơi lố.
Ôn Du nhắn tin cho chị Liễu quản lý, sau đó thông báo cho đoàn phim bên kia để Lữ Dụ Tổ nhanh chóng công bố ảnh tạo hình của diễn viên.
Tuy nhiên, vì bộ phim [Một lần bất cẩn biến thành em] không có bao nhiêu fans nên gần như là không ai xem.
Ôn Du lập tức chia sẻ bài viết, sau đó soạn bài đăng Weibo: [Đầu tiên, với tư cách là nhà đầu tư, tôi có quyền đổi diễn viên chính mà mình không hài lòng, chẳng hạn như người có nhân phẩm không tốt; thứ hai, chẳng lẽ bạn vất vả chuẩn bị cho bộ phim này là để người khác được lợi à? Cuối cùng, tôi cảm thấy muốn đóng phim thần tượng thì gương mặt là một yếu tố rất quan trọng.]
Vừa đăng bài xong, ngay sau đó đã có anti-fan không thích cô tràn vào công kích: [Ôn Du chỉ biết mang vốn vào đoàn, cút xa giùm cái!]
[Biến về sống đúng vai trò "rich-kid" của cô đi, giới giải trí không phải nơi để chơi như vậy đâu .]
[Lấy tiền đè người là trò gớm lắm biết không.]
[Từ từ! Lời Ôn Du nói có ý gì vậy?]
[Vãi chưởng, lượng thông tin trong bài Weibo này nhiều thật đó!]
[Thành thật mà nói thì làm nhà đầu tư, đúng là Ôn Du có quyền thay đổi diễn viên mình không hài lòng, dù sao nếu lỗ thì cũng là cô ta mất tiền.]
[À thì... Đúng là tạo hình của nam chính đẹp hơn Trình Hiên một chút mà?]
[Trừ tạo hình diễn trên sân khấu thì quả thật ảnh chụp thường ngày của Trình Hiên không có gì đặc biệt, nếu so sánh thì diễn viên mới của đoàn phim bây giờ không tồi chút nào.]
[Nhưng nam chính nổi lên nhờ bám vào cái chân thối của Ôn Du, vậy mà mấy người cũng chấp nhận xem được hả?]
[Mắc cười quá, người nào đó thẹn quá thành giận đúng không? Cậu ta nói mình cần chuẩn bị, để tôi xem cậu ta chuẩn bị cái gì? Chẳng phải điều kiện tiên quyết cho dòng phim thần tượng là mặt hay sao? Lần này Ôn Du làm đúng lắm, ít nhất không bị cay mắt, tôi đã phiền cái kiểu xấu đau xấu mà lại đi đóng phim thần tượng lắm rồi, còn ráng khen đẹp trai cho được.]
[Chỉ có mình tôi nhớ câu người khác được lợi mà Ôn Du nói sao? Có bản lĩnh thì tung dưa ra đi! Bé đói dưa lắm rồi.]
[Trình Hiên hoảng rồi, bài Weibo mới đăng được có mười phút mà cậu ta đăng nhập đăng xuất tài khoản gần mười lần, ha ha ha.]
Sau khi cư dân mạng tiêu hóa thông tin xong, hết xem ảnh tạo hình rồi lại xem Weibo của Ôn Du thì lập tức hào hứng lên, trời ơi đây là chuyện mà bọn họ có thể biết hay sao?
Đương nhiên là có thể!
Làm ơn tung dưa đi!
Thế là tất cả mọi người lập tức mất hứng thú với Trình Hiên, nhốn nháo đòi Ôn Du tiếp tục tung bằng chứng.
Cũng may rất nhanh sau đó đã có người nhắc nhở trong phần bình luận: [Đừng ở đây nữa, mau xem hot search kìa!]
Số cư dân mạng ở đây lập tức ít đi một nửa để chạy sang hot search xem - #Trình Hiên ngược đãi mèo, #Người chống lưng cho Trình Hiên...
Một loạt hot search nổi lên.
Chứng cứ vô cùng rõ ràng, bao gồm cả video chất lượng cao ghi lại cảnh cậu ta khoác tay một người đàn ông trung niên đi vào khách sạn.
Cư dân mạng: [Chắc đây là lần Trình Hiên nổi tiếng nhất trong đời nhỉ.]
[Đậu mé, xem hot search xong tôi chỉ muốn nói là Ôn Du làm một cú đẹp lắm!]
[Thành thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi vì sự xúc động của mình, lẽ ra tôi phải chờ xem xong rồi mới phán.]
[Biết ngay chuyện này không đơn giản như vậy mà.]
[Cậu bị điên đúng không Trình Hiên, ngược đãi mèo thì làm được gì? Đồ thất bại rác rưởi chỉ biết bắt nạt kẻ yếu...]
Rất nhiều cư dân mạng tức giận tới mức chửi bới thô tục.
Những người mới trở thành fans của Trình Hiên sau khi xem cậu ta kể khổ: "..."
Mặt người nào người nấy cũng xanh lè, sau khi xem bằng chứng chắc như thép này, cả đám chỉ biết im lặng thôi.
Hai phút sau, nhóm fans giải tán.
Sự ủng hộ mới kêu gọi được trong khoảng thời gian ngắn lập tức cạn sạch, cả cõi mạng đều lên án Trình Hiên, còn có một số người quay lại khen Ôn Du nữa.
Và vì quay lại khen nên tất nhiên họ cũng sẽ xem ảnh tạo hình và nội dung tóm tắt mà cô mới chia sẻ lại từ đoàn phim, vì sự kiện này được rất nhiều người quan tâm nên lập tức giúp tài khoản chính thức của bộ phim này một trăm mấy chục ngàn người theo dõi, rất nhiều người khen đoàn phim lựa chọn diễn viên không tồi, toàn trai xinh gái đẹp, ngay cả vai quần chúng cũng hút mắt.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến buổi trưa, khi Ôn Du vào đoàn phim thì cả đoàn đều đang chìm trong bầu không khí hăng hái bận rộn, nhiều người nhìn thấy Ôn Du đều nhiệt tình chào hỏi: "Chào cô Ôn."
"Cô Ôn ăn gì chưa?"
"Cô Ôn ơi, tôi có ít đồ ăn vặt, cô có muốn thử không?"
Bọn họ làm vậy không phải là đang nịnh nọt Ôn Du, mà vì Ôn Du đã dựa vào sức mình để mang đến sự chú ý, giúp cả đoàn phim được biết đến.
Ai mà không muốn bộ phim mình quay được nhiều người chú ý hơn, vậy nên tất nhiên họ sẽ nhiệt tình với Ôn Du, hy vọng sau khi bộ phim được chế tác xong, trong lúc quảng bá sẽ có thêm một đợt bùng nổ nữa, lượng xem nhiều thì những diễn viên như họ cũng có thể được chú ý.
Lữ Dụ Tổ cũng ngồi trước màn ảnh với vẻ mặt rạng rỡ.
Vì quá tập trung nên khi Ôn Du đến anh ta cũng không phát hiện.
Ôn Du cũng im lặng nhìn.
Hôm nay quay cảnh diễn chung giữa nam nữ chính, mới đầu cả hai đều ngơ ngác, sau khi hai người tìm thấy đối phương, hiểu được đại khái nguyên do và không tìm ra cách để đổi lại, thì họ chỉ có thể tạm thời chấp nhận số phận, đâm lao phải theo lao thôi.
Sau đó là cảnh đàn chị nữ phụ tới lấy lòng nam chính, bắt gặp hai người đang lén lút thảo luận nên nghĩ rằng giữa hai người có gì đó, bắt đầu gây chuyện.
"Cắt!" Lữ Dụ Tổ hô lên một tiếng.
Nam nữ chính đang có phong độ rất tốt lập tức thả lỏng lại, tiến đến chào hỏi: "Đạo diễn Lữ, lần này thế nào?"
"Tốt lắm, tốt lắm." Lữ Dụ Tổ vui vẻ nói, quay đầu lại thì thấy Ôn Du: "Đúng lúc cô Ôn ở đây, chiều nay có cảnh diễn của cô, có cần tôi trao đổi một chút với cô không?"
Ôn Du gật đầu đáp: "Có."
Lữ Dụ Tổ lập tức đứng dậy, đích thân làm mẫu một lần, anh ta rất để ý bộ phim này nên đã thuộc nằm lòng kịch bản của các diễn viên chính, hoàn toàn không cần xem lời thoại. Ôn Du học theo một lúc rồi đi làm tạo hình, đến khi Ôn Du bước ra thì đúng lúc đến lượt cô.
Đàn chị xinh đẹp động lòng người lại thoáng chút ngây thơ xuất hiện, còn bưng theo hộp cơm mình tự chuẩn bị. Cảnh đầu tiên tất nhiên là cảnh lộ diện nên được quay rất đẹp. Nhưng khi vừa mở miệng thì nữ phụ đã bị nam nữ chính mới tráo đổi với nhau làm cho choáng váng, luống cuống một hồi, cuối cùng mới thuyết được được nữ phụ đưa hộp cơm cho nam chính đã đổi thân phận, sau đó nữ phụ lại nói bóng gió mỉa mai nữ chính.
Làm cho nam nữ chính vốn đang lo bị lộ bí mật đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó dụ đàn chị rời đi như dụ một đứa trẻ.
Quay xong ảnh này, Ôn Du tạm thời không còn cảnh diễn nào nữa.
Lữ Dụ Tổ nhìn cô gái với ánh mắt sáng ngời trên màn ảnh, có chút tiếc nuối, lại cảm thấy không thể đắc tội với nhà đầu tư, bèn nói: "Cô Ôn, hay là tôi thêm hai cảnh diễn cho cô nhé? Xếp thêm cho cô một anh người yêu thật đẹp trai?"
Ôn Du xua tay: "Không cần không cần, đâu nhất thiết ai cũng phải có đôi có cặp như đang ghép đôi, sau này để đàn chị tập trung vào con đường học tập là được, vậy cũng là tạo năng lượng tích cực rồi."
Lữ Dụ Tổ cảm động không thôi: "Cô Ôn quả là người chính trực tử tế, vì sự ổn định của đoàn phim mà từ chối cả việc thêm cảnh!"
Ôn Du: "..."
Thật ra không cần vậy đâu.
Nhưng Lữ Dụ Tổ như vậy, Ôn Du cũng không vạch trần, Lữ Dụ Tổ càng cố gắng thì cô càng kiếm được nhiều tiền, đây là chuyện tốt mà!
Giám sát một ngày, lúc gần đi Ôn Du mới nói hai ngày kế tiếp mình có việc, đừng sắp xếp cảnh quay cho cô.
Tất nhiên là Lữ Dụ Tổ đồng ý, chỉ có vài cảnh thôi nên quay lúc nào trước khi đóng máy cũng được.
...
Chiều hôm sau, Ôn Du mới trở về căn nhà chung với Giang Vân Yến.
Vì vài ngày tới vẫn phải đến đoàn phim nên cô không mang hành lý về, chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ rồi về tay không. Trước khi về, cô tiện thể ghé điểm lấy hàng chuyển phát để lấy đồ về.
Là một cái hộp rất lớn.
Ôn Du thở hổn hển mang lên lầu, vừa bước ra khỏi thang máy cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phưng phức, thầm nghĩ không biết nhà ai nấu món gì ngon thế?
Ôi thơm quá, khiến cô thèm muốn chết.
Nhưng đến khi cô mở cửa thì mùi thơm ấy lại càng rõ ràng hơn.
Ôn Du dứt khoát đặt cái hộp ở lối vào rồi chạy bình bịch vào bếp, thấy trên bàn ăn đã đặt hai đĩa thức ăn rồi. Trong bếp, người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây đeo tạp dề đang bận rộn trước bệ bếp, có lẽ là do tiếng dầu nổ "xèo xèo" quá ồn nên anh không nghe thấy có người trở về.
Ôn Du vui mừng hớn hở, cô không ngờ vừa về đã có nhiều đồ ăn ngon như vậy, vừa rồi cô còn hâm mộ nhà người ta, nhưng ai ngờ lại là nhà mình chứ, cô lớn tiếng kêu: “Anh cả! Em về rồi đây!”
Giang Vân Yến không ngừng động tác xào rau trong tay mà chỉ quay đầu nhìn một cái, thấy mặt mũi Ôn Du đỏ ửng là biết ngay cô vừa về từ bên ngoài, đang nóng, vội nói: “Ừ, mừng em về, em đi tắm trước đi.”
“Vâng vâng.” Ôn Du vô cùng ngoan ngoãn chạy về phòng.
Sau khi vào phòng tắm cô mới sực nhớ ra món quà của mình, mà thôi, chờ lát nữa lấy ra cũng không muộn.
Chỉ là chờ sau khi Ôn Du tắm rửa, bôi kem dưỡng da cho cả người trở nên trắng trẻo mềm mịn, mặc váy ngủ xong thì đã bị mùi thơm kia gợi lên cơn thèm đến mức phải nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc này cô chỉ nhớ một chuyện thôi: “Có thể ăn chưa ạ?”
Đã có ba món nên chắc là ăn được rồi đúng không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Vân Yến vẫn còn đang trong bếp, nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Được rồi, em ăn trước đi.”
Thế là Ôn Du ngồi xuống, cầm đũa lên, ánh mắt mong chờ.
Người nấu cơm còn chưa ăn nên chắc chắn cô không thể ăn trước được.
Lúc Giang Vân Yến mang đĩa mì trộn dầu hành cuối cùng đặt lên bàn thì thấy Ôn Du vẫn chưa động đũa, đang giương mắt nhìn chằm chằm vào anh, sau khi thấy anh đến thì cô lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Giang Vân Yến bật cười, đặt đĩa mì trộn dầu hành xuống trước mặt cô, nói: “Sáng mai anh có một cuộc họp nên có lẽ không kịp làm bữa sáng, đĩa mì trộn dầu hành này là anh làm trước cho em, còn làm dư một ít dầu hành để trong tủ lạnh, ngày mai nếu em...”
Thấy dáng vẻ hí hửng của Ôn Du, anh đột nhiên sửa miệng: “Nếu em muốn ăn thì bảo trợ lý của em đến làm cho.”
Cô bé này bị mẹ anh chiều hư rồi, làm gì biết nấu ăn chứ?
Vậy nên đừng để cô đốt bếp thì hơn.
Ôn Du gật đầu lia lịa, đáp: “Dạ.”
Đầu cô đong đưa nên búi tóc cô vấn tạm trên đầu cũng đong đưa theo, có vài sợi tóc con rủ xuống bị cô tiện tay vén ra sau.
Chứng kiến cảnh này, Giang Vân Yến thấy ngứa tay quá, không đợi anh hoàn hồn thì anh đã giơ tay lên xoa đầu cô rồi, trong giọng nói cũng có thêm một chút dịu dàng mà bình thường không có: “Ăn đi.”
Anh cũng tháo tạp dề rồi ngồi xuống đối diện Ôn Du.
Ôn Du được lệnh nên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa cảm thán tay nghề nấu nướng của Giang Vân Yến đúng là tốt quá. Thịt gà trong món gà hầm khoai tây có vị đậm đà mềm mọng, sốt tỏi trong món sò điệp chưng miến tỏi cũng ngon khó tả, còn mì trộn dầu hành tuy ít nhưng vị vẫn ngon không khác gì. Còn có một đĩa thịt heo chiên xù, ngoài giòn trong mềm, được rắc thêm thì là Ai Cập và chút bột ớt nên vị ngon khó cưỡng.
Nếu ngày nào cũng được ăn đồ Giang Vân Yến nấu thì tốt biết mấy.
Nhưng Ôn Du biết đó chỉ là ước mơ viển vông, cô lén ngước mắt nhìn người đối diện.
Giang Vân Yến vốn có vẻ ngoài đẹp trai, mặt mũi sắc sảo khí chất điềm đạm, lúc ăn cơm cũng rất tập trung, thoạt nhìn như anh không chú ý đến xung quanh, có điều khi Ôn Du nhìn lén Giang Vân Yến lần thứ hai thì đuôi lông mày của anh khẽ nhếch, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Ôn Du lập tức dời tầm mắt, lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Xem thái độ của Giang Vân Yến thì làm gì có chuyện người này chịu nấu ăn hàng ngày chứ, thời gian sơ chế nguyên liệu rồi nấu ăn đủ để anh đàm phán được một đơn hàng trăm triệu rồi.
Có rất nhiều chuyện không được đề cập đến trong cốt truyện, nhưng Ôn Du nhớ Giang Vân Yến đã hoàn thành việc học trước thời hạn vào năm hai mươi tuổi, sau đó vào công ty đi theo ba Giang học hỏi ba tháng, rồi bắt đầu làm từ vị trí một nhân viên nho nhỏ ở chi nhánh, sau khi trải nghiệm từng vị trí một lần thì anh ra ngoài tự gây dựng sự nghiệp, phát triển trong giới giải trí.
Công ty Giải trí Giang Thượng mà Ôn Du đang ký hợp đồng bây giờ thuộc sở hữu của Giang Vân Yến.
Ban đầu công ty đi theo con đường thực tập sinh, đào tạo ra vô số idol, nhưng sau này cảm thấy trong giới không có hạt giống nào tốt, lại đúng lúc Giang Vân Cẩn bước chân vào giới, thấy người này có năng khiếu diễn xuất nên công ty mới chuyển sang chế tác và đầu tư phim ảnh, đào tạo diễn viên, đạo diễn, biên kịch, không thiếu thứ gì.
Vì Giang Vân Yến có con mắt tinh tường nên anh hiếm khi nào bị lỗ, đa số đều nhận được lời khen.
Vì vậy sau khi Vệ Ninh Ninh và những người khác nghe nói Giang Vân Yến là người chống lưng cho cô thì lập tức thay đổi thái độ.
Nhưng đáng tiếc, theo cốt truyện thì tất cả những gì anh làm đều trở thành của Giang Vân Cẩn.
Ôn Du vừa ăn vừa nghĩ, đột nhiên nhớ đến món quà mình mua để cảm ơn Giang Vân Yến vẫn còn đặt ở chỗ lối vào.
Thế là cô ăn thêm vài miếng rồi vội vã đứng lên.
Giang Vân Yến khẽ ngước mắt lên, sau đó thấy cô ôm một cái hộp lớn đi vào, cầm dao nhỏ mở ra, để lộ máy massage mắt bên trong. Cô lấy một cái ra, đưa cho Giang Vân Yến vừa mới ăn xong, giọng điệu chân thành:
“Cảm ơn anh cả đã giúp đỡ, đây là máy massage mắt mà em mua cho anh, chẳng phải anh thường xuyên nhìn máy tính sao? Em đã hỏi rất nhiều bạn bè trên mạng rồi, nhiều người đề cử cái này lắm, hơn nữa không phải là tài khoản ảo mà toàn là tài khoản thật, vậy nên nên em mua thử.”
Giang Vân Yến hiểu ra, Ôn Du nhìn anh hoài làm anh cứ tưởng cô muốn nhờ anh giúp chuyện gì đó, không ngờ là muốn tặng quà cho anh.
Giang Vân Yến nhận cái máy massage mắt màu đen từ tay Ôn Du, dường như gương mặt lạnh lùng cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn!” Ôn Du thấy anh có vẻ rất thích thì thấy rất vui: “Anh thích là tốt rồi!”
Cô lại lấy ra thêm ba cái máy massage mắt từ trong hộp.
Giang Vân Yến nheo mắt lại: “Em mua nhiều vậy để tặng người khác à?”
Ôn Du gật đầu: “Đúng ạ, cho ba Giang mẹ Giang mỗi người một cái, cho em một cái nữa.”
“Không tệ.” Giang Vân Yến đứng dậy, lúc này Ôn Du đang ngồi xổm nên đối diện với vòng eo thon có thắt dây nịt của anh, góc áo sơ mi của anh để lộ một chút khe hở, ánh đèn sáng trưng trong nhà cộng thêm lớp áo sơ mi ánh đèn có thể xuyên thấu, một chút cơ bụng săn chắc đập thẳng vào tầm mắt chưa kịp dời đi của cô, sau đó cô cảm thấy đầu bị ấn xuống, một bàn tay to lớn xoa đầu cô, sau đó cô nghe giọng nói trầm ấm của anh vang lên: “Anh đi thử món quà của em đây.”
Nói xong, người đàn ông nhanh chóng rời đi.
Để lại Ôn Du đang bụm gương mặt nhỏ đỏ bừng.
Á.
Nhìn cơ bụng kia thì chắc sờ sướng tay lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro