Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 19
2024-10-18 21:06:35
“Tiểu Ngư này.” Giờ đạo diễn Tần đã có cái nhìn khác về Ôn Du, không ai nỡ ghét một diễn viên luôn cố gắng hết mình. Trước kia Ôn Du rất kém cỏi, khả năng diễn xuất cũng bị chỉ trích. Nhưng vai diễn hiện giờ được Ôn Du thể hiện rất ổn, thường ngày cô cũng rất khiêm tốn, ham học hỏi.
Thời gian Ôn Du ở phim trường cũng rất lâu, dù không có cảnh quay, cô cũng sẽ đứng xem những cảnh quay khác, quan hệ của cô với mấy diễn viên chính cũng rất thân thiết. Ôn Du lại rất xinh đẹp, sẽ trở thành một trong những con át chủ bài hút fans sau khi bộ phim lên sóng.
Bởi vậy, đạo diễn Tần cũng hiền hoà với Ôn Du hơn nhiều: “Cô chỉ còn một vài cảnh quay nữa, có điều mấy cảnh quay tiếp theo yêu cầu rất cao về mặt cảm xúc. Hôm nay quay thử một phần xem sao nhé?”
Ôn Du nghe vậy cũng hơi lo lắng, hầu hết mấy cảnh quay đạo diễn Tần nói đều là cảnh Tạ Nhu - nhân vật cô thủ vai tan vỡ trái tim khi phát hiện nam chính phải lòng nữ chính. Tiếp là cảnh Tạ Nhu thất vọng cùng cực, yêu quá hoá hận, trở mặt thành thù với nam nữ chính, hại bạn thân nam chính thành người tàn tật. Và cuối cùng là cảnh ăn năn hối lỗi với nam chính sau khi nhận ra lỗi lầm, bị phản diện kéo chết cùng.
Những tình tiết này đòi hỏi cảm xúc bùng nổ, thậm chí là những bước ngoặt về mặt cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, không dễ chút nào. Trước kia Ôn Du cũng chưa từng quay những cảnh tương tự như này. Cô đã từng diễn thử trước mặt giáo viên vài lần, nhưng vẫn không thể chắc chắn trăm phần trăm.
Nhưng con gái con lứa, không được phép nói 'không được'!
Cô gật đầu cái rụp: "Được ạ!"
Đạo diễn Tần vỗ vai Ôn Du: "Chuẩn bị trước đi, nếu diễn tốt thì đánh giá về cô sẽ trái ngược hoàn toàn với trước kia. Tới lúc đó, kịch bản gửi tới chỗ cô là vai nữ chính cũng nên!
Ôn Du mím môi cười, trong nụ cười là sự thấp thỏm bất an không nói nên lời.
Ôn Du nghĩ đạo diễn Tần đánh giá cao cô rồi.
Nhưng cô không hề biết, đó là những suy nghĩ thật sự trong lòng đạo diễn Tần. Giới diễn xuất chính là vậy, một gương mặt đẹp là thế mạnh trời cho, chỉ cần kỹ năng diễn xuất ổn áp thì thật sự rất dễ được trao cho vai nữ chính.
Nhất là khi Ôn Du vốn đã khá nổi tiếng, dù hiện giờ khán giả đánh giá sao về cô thì đây là ưu thế của một diễn viên. Điều này cũng giúp Ôn Du có được thế mạnh trong quá trình đạo diễn và nhà sản xuất phim tiến hành chọn vai diễn.
Ôn Du cất bước sầu lo đi chuẩn bị cảnh quay trong ánh mắt tha thiết mong chờ của đạo diễn Tần.
Hai tiếng sau, Ôn Du chuẩn bị xong tạo hình, khi cô xuất hiện trước ống kính lần nữa, Tạ Nhu nhìn chàng thiếu niên mến mộ nàng thuở nào giờ đang bày tỏ tình yêu với người con gái khác, ra sức giải thích rằng Tạ Nhu lầm tưởng về tình cảm giữa nam chính và nàng. Nàng nghe mà giận run người.
Nàng làm bao nhiêu thứ vì chàng ấy, để rồi nhận lấy kết quả này ư?
“Tiêu Nguyên Chi!” Tiếng hét đầy giận dữ khiến hai người đang bộc bạch nỗi lòng ở phía xa giật mình.
Vẻ mặt nam chính Tiêu Nguyên Chi thay đổi, đi về phía Tạ Nhu, toan lên tiếng giải thích. Tạ Nhu lạnh lùng nhìn Tiêu Nguyên Chi, như đang muốn nghe xem chàng ngụy biện kiểu gì.
“Cắt!” Đạo diễn Tần nhíu mày: “Cảm xúc của Tạ Nhu không ổn. Đối với cô, bấy giờ hai người các cô đã là cặp tình nhân cực ăn ý. Sao cô diễn như đối phương chỉ là gã đàn ông khốn nạn, cặn bã thế?”
Ôn Du: “…”
Với Tạ Nhu thì Tiêu Nguyên Chi quả thực là đồ cặn bã, nên cô không nhập vai được, không yêu nổi!
Đạo diễn Tần nói một tràng, Ôn Du cố gắng nhớ kỹ. Lần quay thứ hai, Ôn Du thể hiện tốt hơn rất nhiều, đau lòng, phẫn nộ đủ cả, nhưng thiếu ấm ức và tủi thân.
Lại lần nữa. Mấy lần liên tiếp đều không đạt, trạng thái của Ôn Du mỗi lúc một tốt hơn, nhưng vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu của đạo diễn, chỉ tội nam nữ chính phải quay lại cùng cô. Quay xong hai lần cuối, đạo diễn nhíu mày xem lại cảnh quay, Ôn Du đứng cạnh không dám lên tiếng.
Ôn Du nghĩ đạo diễn chắc cũng có cảm giác như cô, trông thì có vẻ khá ổn, nhưng vẫn cứ thấy thiếu thiếu gì đó.
Giờ đạo diễn Tần có cái nhìn khác về cô, sự kỳ vọng ông ấy dành cho cô cũng cao hơn, nên tóm lại ông ấy vẫn chưa hài lòng lắm về cảnh hôm nay. Nhưng đạo diễn Tần thấy các diễn viên chính đã mệt nhoài, xua tay: “Thôi vậy, quay cảnh tiếp theo trước.”
Có quay lại thì Ôn Du cũng rất khó thể hiện tốt hơn, Ôn Du cứ như không có kinh nghiệm yêu đương gì hết.
Đạo diễn Tần lấy làm lạ, ông ấy là người trong giới giải trí nên biết rất nhiều tin tức nội bộ. Tuy giờ chiều hướng trên mạng đã khác trước, nhưng thực tế thì đúng là Ôn Du đuổi theo Giang Vân Cẩn tới mấy đoàn phim liền, cũng mặt nặng mày nhẹ với Tô Lãnh Nguyệt, không ưa cô ấy ra mặt. Ôn Du mến mộ Giang Vân Cẩn là chuyện rõ như ban ngày!
Hơn nữa, đạo diễn Tần nghe nói Giang Vân Cẩn và Ôn Du là thanh mai trúc mã, thế mà Giang Vân Cẩn lại đem lòng thích Tô Lãnh Nguyệt, lại chẳng giống phim này y đúc? Ôn Du hẳn nên nhập vai rất ổn mới đúng? Sao bây giờ lại không nắm bắt được tâm lý nhân vật?
Đạo diễn Tần đâu ngờ được Ôn Du đúng là chưa yêu đương bao giờ thật!
*
Ôn Du cũng hơi buồn, dù đạo diễn Tần không mắng ai, nhưng cô tự thấy không vui vì bản thân thể hiện chưa đủ tốt.
Nhưng sốt ruột hơn cũng chẳng có tác dụng gì. Ôn Du không về ngay, mà đi tìm mấy diễn viên chính, buổi tối họ cũng không có cảnh quay nào. Cô chủ động mời họ ăn cơm: "Chúng ta tới Nguyệt Hạ Các nhé? Tôi mời mọi người!"
Nữ chính đang định từ chối, quay về khách sạn nằm nghỉ, nghe cô nói vậy, bỗng chốc đổi ý: "Ok, tớ đi tẩy trang cái đã!"
Những người còn lại thấy thế cũng đồng ý, còn nói đùa: "Nguyệt Hạ Các đắt lắm đó, cô phải chuẩn bị tinh thần đó nha."
"Không thành vấn đề!" Ôn Du cười hì hì: "Cùng lắm thì để mọi người ở lại làm thuê gán nợ. Toàn người nổi như cồn, nhà hàng chắc chắn đồng ý!"
Nguyệt Hạ Các là nhà hàng cao cấp nổi tiếng nhất ở nơi này, chi phí bình quân đầu người khoảng ba, bốn nghìn tệ. Ăn một bữa đã đời thì ít cũng phải hai, ba mươi nghìn tệ.
Ôn Du nghĩ bụng, mấy cảnh quay tiếp theo vẫn cần phiền người ta, tất nhiên phải mời họ một bữa thịnh soạn rồi!
Hôm sau có cảnh quay nên ăn tối xong, mọi người cùng về khách sạn.
Ôn Du tạm biệt đám Diêu Hề như thường, nhưng vừa về phòng là cô xị mặt ra, hậm hực đăng meme [ỉu xìu.gif] lên trang cá nhân.
Ôn Du nhìn hình động vừa đáng thương vừa đáng yêu mình đăng lên một chốc, tâm trạng mới tốt hơn chút ít. Nhưng nỗi phiền muộn trong lòng cô chẳng vơi đi chút nào. Chẳng lẽ cứ như này mãi, để rồi mấy cảnh quay tiếp theo, cô đành qua loa cho xong?
Ôn Du không muốn thế, kiếp trước cô chỉ là người bình thường, nhưng cũng rất vui mừng nếu xem được bộ phim hay nào đó. Nhưng nếu bộ phim tuyệt hay ấy có sạn thì sẽ khó chịu hệt như ăn cá bị mắc xương ở họng. Cô không muốn mình trở thành hạt sạn ấy.
Ôn Du thoát khỏi phần bảng tin, phát hiện WeChat có mấy tin nhắn mới lận. Cô đọc và trả lời tin nhắn của vài người bạn, cuối cùng mở khung trò chuyện trong nhóm ‘Cả nhà thương nhau’ ra. Đây là nhóm chatgia đình nhà họ Giang, trong nhóm chỉ có sáu người: bốn người nhà họ Giang, cô và Tô Lãnh Nguyệt.
Những bức ảnh cô đăng lên hồi chiều đã được mẹ Giang chuyển tiếp vào nhóm, ba Giang là người trả lời đầu tiên: [Xinh quá! Tiểu Ngư nhà chúng ta có khác! [Bật ngón cái]]
Mẹ Giang: [Chứ còn gì, Tiểu Ngư càng ngày càng xinh! Y hệt ngôi sao nổi tiếng!]
Người tiếp theo là Giang Vân Cẩn: [Ý trời, ảnh cũng được, nhưng filter hơi quá quà, chẳng rõ mặt mũi gì hết.]
Mẹ Giang gửi ngay một chiếc ảnh đã qua chỉnh sửa kỹ càng của Giang Vân Cẩn vào nhóm: [Nhìn kỹ đi, như này mới gọi là không rõ mặt mũi!]
Giang Vân Cẩn: [...]
Mẹ Giang: [Chẳng lẽ mẹ nói sai à?]
Giang Vân Cẩn nhìn gương mặt đẹp trai sắc nét trong bức ảnh mẹ Giang vừa gửi, trả lời một cách đầy ấm ức: [Không ạ!]
Ôn Du bật cười, mặc dù cuộc trò chuyện đã diễn ra từ chiều, nhưng cô vẫn trả lời vào nhóm, trò chuyện đôi ba câu với mẹ Giang rồi mới đi tắm.
Nhưng mẹ Giang nhìn mấy dòng tin nhắn Ôn Du gửi trong nhóm, thầm thấy sai sai, sao con bé như đang gượng cười, cố tỏ ra vui vẻ nhỉ?
Dù sao Ôn Du cũng do một tay mẹ Giang nuôi nấng thành người, bà ấy cực kỳ nhạy bén, xem xong trạng thái trên trang cá nhân của cô thì càng chắc chắn hơn. Mẹ Giang định gọi điện cho Ôn Du hỏi thăm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản thân bà ấy cũng không rõ về giới giải trí, nên bà ấy nhấc máy gọi cho con trai cả.
Có điều thằng cả nhà bà như khúc gỗ cứng đơ, liệu có biết an ủi Ôn Du không đây? Rầu thúi ruột! Mẹ Giang lo nghĩ tới mức ngủ không ngon giấc!
…
Hơn tám giờ tối là thời điểm không quá muộn, cũng chẳng còn sớm.
Nhưng đèn trong văn phòng trên tầng cao nhất của toà nhà Giang Thị vẫn sáng trưng.
Chu Hàn là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, giờ này vẫn đang đau khổ tăng ca cùng sếp. Anh ấy nhỏ thuốc nhỏ mắt để xoa dịu đôi mắt mỏi mệt, tiện thể động viên bản thân: Cố lên nào! Sang năm thôi là đủ tiền mua một căn ở khu chung cư Giang Châu rồi. Nhân viên giảm nửa giá, mình mua đứt, không cần trả góp!
Sau đó Chu Hàn cầm tài liệu vào văn phòng. Anh ấy đang báo cáo công việc thì thấy sếp tổng cuồng công việc nhà mình nhấc máy, nhận cuộc gọi.
Chu Hàn im bặt, sếp không ra hiệu cho anh ấy ra ngoài, có nghĩa là không cần tránh mặt. Chu Hàn đợi một lát, y như rằng, sếp cúp điện thoại rất nhanh, quay lại với công việc được rồi!
“Sếp ơi, trong quý này…” Chu Hàn còn chưa nói xong…
Sếp đã ngắt lời: “Tổng hợp hết những dự án phim và chương trình truyền hình thực tế mà giải trí Giang Thượng rót vốn đầu tư dạo gần đây cho tôi.”
Chu Hàn: “Vâng thưa sếp.”
Chu Hàn nhanh chóng ra ngoài, tổng hợp tài liệu rồi gửi cho sếp tổng trong vòng chưa tới mười phút. Gửi xong tài liệu, Chu Hàn chuẩn bị vào báo cáo nốt công việc thì thấy sếp lại cầm di động lên.
Bấy giờ, điện thoại vừa nối máy, chẳng biết đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt lạnh lùng của sếp bỗng chốc trở nên dịu dàng: “Ừ, anh đây.”
Chu Hàn sốc tới mức rùng cả mình, im lặng chuồn khỏi văn phòng, tiện tay đóng cửa lại giúp sếp. Chẳng lẽ hôm nay lạnh quá? Nên sếp tổng cuồng công việc của anh ấy cóng tới mức chập mạch rồi?
Mới chưa tới tám rưỡi tối! Đáng lẽ sếp phải bận bù đầu với công việc chứ? Nấu cháo điện thoại cơ đấy! Dân làm thuê Chu Hàn gato không chịu nổi!!!
Thời gian Ôn Du ở phim trường cũng rất lâu, dù không có cảnh quay, cô cũng sẽ đứng xem những cảnh quay khác, quan hệ của cô với mấy diễn viên chính cũng rất thân thiết. Ôn Du lại rất xinh đẹp, sẽ trở thành một trong những con át chủ bài hút fans sau khi bộ phim lên sóng.
Bởi vậy, đạo diễn Tần cũng hiền hoà với Ôn Du hơn nhiều: “Cô chỉ còn một vài cảnh quay nữa, có điều mấy cảnh quay tiếp theo yêu cầu rất cao về mặt cảm xúc. Hôm nay quay thử một phần xem sao nhé?”
Ôn Du nghe vậy cũng hơi lo lắng, hầu hết mấy cảnh quay đạo diễn Tần nói đều là cảnh Tạ Nhu - nhân vật cô thủ vai tan vỡ trái tim khi phát hiện nam chính phải lòng nữ chính. Tiếp là cảnh Tạ Nhu thất vọng cùng cực, yêu quá hoá hận, trở mặt thành thù với nam nữ chính, hại bạn thân nam chính thành người tàn tật. Và cuối cùng là cảnh ăn năn hối lỗi với nam chính sau khi nhận ra lỗi lầm, bị phản diện kéo chết cùng.
Những tình tiết này đòi hỏi cảm xúc bùng nổ, thậm chí là những bước ngoặt về mặt cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, không dễ chút nào. Trước kia Ôn Du cũng chưa từng quay những cảnh tương tự như này. Cô đã từng diễn thử trước mặt giáo viên vài lần, nhưng vẫn không thể chắc chắn trăm phần trăm.
Nhưng con gái con lứa, không được phép nói 'không được'!
Cô gật đầu cái rụp: "Được ạ!"
Đạo diễn Tần vỗ vai Ôn Du: "Chuẩn bị trước đi, nếu diễn tốt thì đánh giá về cô sẽ trái ngược hoàn toàn với trước kia. Tới lúc đó, kịch bản gửi tới chỗ cô là vai nữ chính cũng nên!
Ôn Du mím môi cười, trong nụ cười là sự thấp thỏm bất an không nói nên lời.
Ôn Du nghĩ đạo diễn Tần đánh giá cao cô rồi.
Nhưng cô không hề biết, đó là những suy nghĩ thật sự trong lòng đạo diễn Tần. Giới diễn xuất chính là vậy, một gương mặt đẹp là thế mạnh trời cho, chỉ cần kỹ năng diễn xuất ổn áp thì thật sự rất dễ được trao cho vai nữ chính.
Nhất là khi Ôn Du vốn đã khá nổi tiếng, dù hiện giờ khán giả đánh giá sao về cô thì đây là ưu thế của một diễn viên. Điều này cũng giúp Ôn Du có được thế mạnh trong quá trình đạo diễn và nhà sản xuất phim tiến hành chọn vai diễn.
Ôn Du cất bước sầu lo đi chuẩn bị cảnh quay trong ánh mắt tha thiết mong chờ của đạo diễn Tần.
Hai tiếng sau, Ôn Du chuẩn bị xong tạo hình, khi cô xuất hiện trước ống kính lần nữa, Tạ Nhu nhìn chàng thiếu niên mến mộ nàng thuở nào giờ đang bày tỏ tình yêu với người con gái khác, ra sức giải thích rằng Tạ Nhu lầm tưởng về tình cảm giữa nam chính và nàng. Nàng nghe mà giận run người.
Nàng làm bao nhiêu thứ vì chàng ấy, để rồi nhận lấy kết quả này ư?
“Tiêu Nguyên Chi!” Tiếng hét đầy giận dữ khiến hai người đang bộc bạch nỗi lòng ở phía xa giật mình.
Vẻ mặt nam chính Tiêu Nguyên Chi thay đổi, đi về phía Tạ Nhu, toan lên tiếng giải thích. Tạ Nhu lạnh lùng nhìn Tiêu Nguyên Chi, như đang muốn nghe xem chàng ngụy biện kiểu gì.
“Cắt!” Đạo diễn Tần nhíu mày: “Cảm xúc của Tạ Nhu không ổn. Đối với cô, bấy giờ hai người các cô đã là cặp tình nhân cực ăn ý. Sao cô diễn như đối phương chỉ là gã đàn ông khốn nạn, cặn bã thế?”
Ôn Du: “…”
Với Tạ Nhu thì Tiêu Nguyên Chi quả thực là đồ cặn bã, nên cô không nhập vai được, không yêu nổi!
Đạo diễn Tần nói một tràng, Ôn Du cố gắng nhớ kỹ. Lần quay thứ hai, Ôn Du thể hiện tốt hơn rất nhiều, đau lòng, phẫn nộ đủ cả, nhưng thiếu ấm ức và tủi thân.
Lại lần nữa. Mấy lần liên tiếp đều không đạt, trạng thái của Ôn Du mỗi lúc một tốt hơn, nhưng vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu của đạo diễn, chỉ tội nam nữ chính phải quay lại cùng cô. Quay xong hai lần cuối, đạo diễn nhíu mày xem lại cảnh quay, Ôn Du đứng cạnh không dám lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Du nghĩ đạo diễn chắc cũng có cảm giác như cô, trông thì có vẻ khá ổn, nhưng vẫn cứ thấy thiếu thiếu gì đó.
Giờ đạo diễn Tần có cái nhìn khác về cô, sự kỳ vọng ông ấy dành cho cô cũng cao hơn, nên tóm lại ông ấy vẫn chưa hài lòng lắm về cảnh hôm nay. Nhưng đạo diễn Tần thấy các diễn viên chính đã mệt nhoài, xua tay: “Thôi vậy, quay cảnh tiếp theo trước.”
Có quay lại thì Ôn Du cũng rất khó thể hiện tốt hơn, Ôn Du cứ như không có kinh nghiệm yêu đương gì hết.
Đạo diễn Tần lấy làm lạ, ông ấy là người trong giới giải trí nên biết rất nhiều tin tức nội bộ. Tuy giờ chiều hướng trên mạng đã khác trước, nhưng thực tế thì đúng là Ôn Du đuổi theo Giang Vân Cẩn tới mấy đoàn phim liền, cũng mặt nặng mày nhẹ với Tô Lãnh Nguyệt, không ưa cô ấy ra mặt. Ôn Du mến mộ Giang Vân Cẩn là chuyện rõ như ban ngày!
Hơn nữa, đạo diễn Tần nghe nói Giang Vân Cẩn và Ôn Du là thanh mai trúc mã, thế mà Giang Vân Cẩn lại đem lòng thích Tô Lãnh Nguyệt, lại chẳng giống phim này y đúc? Ôn Du hẳn nên nhập vai rất ổn mới đúng? Sao bây giờ lại không nắm bắt được tâm lý nhân vật?
Đạo diễn Tần đâu ngờ được Ôn Du đúng là chưa yêu đương bao giờ thật!
*
Ôn Du cũng hơi buồn, dù đạo diễn Tần không mắng ai, nhưng cô tự thấy không vui vì bản thân thể hiện chưa đủ tốt.
Nhưng sốt ruột hơn cũng chẳng có tác dụng gì. Ôn Du không về ngay, mà đi tìm mấy diễn viên chính, buổi tối họ cũng không có cảnh quay nào. Cô chủ động mời họ ăn cơm: "Chúng ta tới Nguyệt Hạ Các nhé? Tôi mời mọi người!"
Nữ chính đang định từ chối, quay về khách sạn nằm nghỉ, nghe cô nói vậy, bỗng chốc đổi ý: "Ok, tớ đi tẩy trang cái đã!"
Những người còn lại thấy thế cũng đồng ý, còn nói đùa: "Nguyệt Hạ Các đắt lắm đó, cô phải chuẩn bị tinh thần đó nha."
"Không thành vấn đề!" Ôn Du cười hì hì: "Cùng lắm thì để mọi người ở lại làm thuê gán nợ. Toàn người nổi như cồn, nhà hàng chắc chắn đồng ý!"
Nguyệt Hạ Các là nhà hàng cao cấp nổi tiếng nhất ở nơi này, chi phí bình quân đầu người khoảng ba, bốn nghìn tệ. Ăn một bữa đã đời thì ít cũng phải hai, ba mươi nghìn tệ.
Ôn Du nghĩ bụng, mấy cảnh quay tiếp theo vẫn cần phiền người ta, tất nhiên phải mời họ một bữa thịnh soạn rồi!
Hôm sau có cảnh quay nên ăn tối xong, mọi người cùng về khách sạn.
Ôn Du tạm biệt đám Diêu Hề như thường, nhưng vừa về phòng là cô xị mặt ra, hậm hực đăng meme [ỉu xìu.gif] lên trang cá nhân.
Ôn Du nhìn hình động vừa đáng thương vừa đáng yêu mình đăng lên một chốc, tâm trạng mới tốt hơn chút ít. Nhưng nỗi phiền muộn trong lòng cô chẳng vơi đi chút nào. Chẳng lẽ cứ như này mãi, để rồi mấy cảnh quay tiếp theo, cô đành qua loa cho xong?
Ôn Du không muốn thế, kiếp trước cô chỉ là người bình thường, nhưng cũng rất vui mừng nếu xem được bộ phim hay nào đó. Nhưng nếu bộ phim tuyệt hay ấy có sạn thì sẽ khó chịu hệt như ăn cá bị mắc xương ở họng. Cô không muốn mình trở thành hạt sạn ấy.
Ôn Du thoát khỏi phần bảng tin, phát hiện WeChat có mấy tin nhắn mới lận. Cô đọc và trả lời tin nhắn của vài người bạn, cuối cùng mở khung trò chuyện trong nhóm ‘Cả nhà thương nhau’ ra. Đây là nhóm chatgia đình nhà họ Giang, trong nhóm chỉ có sáu người: bốn người nhà họ Giang, cô và Tô Lãnh Nguyệt.
Những bức ảnh cô đăng lên hồi chiều đã được mẹ Giang chuyển tiếp vào nhóm, ba Giang là người trả lời đầu tiên: [Xinh quá! Tiểu Ngư nhà chúng ta có khác! [Bật ngón cái]]
Mẹ Giang: [Chứ còn gì, Tiểu Ngư càng ngày càng xinh! Y hệt ngôi sao nổi tiếng!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người tiếp theo là Giang Vân Cẩn: [Ý trời, ảnh cũng được, nhưng filter hơi quá quà, chẳng rõ mặt mũi gì hết.]
Mẹ Giang gửi ngay một chiếc ảnh đã qua chỉnh sửa kỹ càng của Giang Vân Cẩn vào nhóm: [Nhìn kỹ đi, như này mới gọi là không rõ mặt mũi!]
Giang Vân Cẩn: [...]
Mẹ Giang: [Chẳng lẽ mẹ nói sai à?]
Giang Vân Cẩn nhìn gương mặt đẹp trai sắc nét trong bức ảnh mẹ Giang vừa gửi, trả lời một cách đầy ấm ức: [Không ạ!]
Ôn Du bật cười, mặc dù cuộc trò chuyện đã diễn ra từ chiều, nhưng cô vẫn trả lời vào nhóm, trò chuyện đôi ba câu với mẹ Giang rồi mới đi tắm.
Nhưng mẹ Giang nhìn mấy dòng tin nhắn Ôn Du gửi trong nhóm, thầm thấy sai sai, sao con bé như đang gượng cười, cố tỏ ra vui vẻ nhỉ?
Dù sao Ôn Du cũng do một tay mẹ Giang nuôi nấng thành người, bà ấy cực kỳ nhạy bén, xem xong trạng thái trên trang cá nhân của cô thì càng chắc chắn hơn. Mẹ Giang định gọi điện cho Ôn Du hỏi thăm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản thân bà ấy cũng không rõ về giới giải trí, nên bà ấy nhấc máy gọi cho con trai cả.
Có điều thằng cả nhà bà như khúc gỗ cứng đơ, liệu có biết an ủi Ôn Du không đây? Rầu thúi ruột! Mẹ Giang lo nghĩ tới mức ngủ không ngon giấc!
…
Hơn tám giờ tối là thời điểm không quá muộn, cũng chẳng còn sớm.
Nhưng đèn trong văn phòng trên tầng cao nhất của toà nhà Giang Thị vẫn sáng trưng.
Chu Hàn là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, giờ này vẫn đang đau khổ tăng ca cùng sếp. Anh ấy nhỏ thuốc nhỏ mắt để xoa dịu đôi mắt mỏi mệt, tiện thể động viên bản thân: Cố lên nào! Sang năm thôi là đủ tiền mua một căn ở khu chung cư Giang Châu rồi. Nhân viên giảm nửa giá, mình mua đứt, không cần trả góp!
Sau đó Chu Hàn cầm tài liệu vào văn phòng. Anh ấy đang báo cáo công việc thì thấy sếp tổng cuồng công việc nhà mình nhấc máy, nhận cuộc gọi.
Chu Hàn im bặt, sếp không ra hiệu cho anh ấy ra ngoài, có nghĩa là không cần tránh mặt. Chu Hàn đợi một lát, y như rằng, sếp cúp điện thoại rất nhanh, quay lại với công việc được rồi!
“Sếp ơi, trong quý này…” Chu Hàn còn chưa nói xong…
Sếp đã ngắt lời: “Tổng hợp hết những dự án phim và chương trình truyền hình thực tế mà giải trí Giang Thượng rót vốn đầu tư dạo gần đây cho tôi.”
Chu Hàn: “Vâng thưa sếp.”
Chu Hàn nhanh chóng ra ngoài, tổng hợp tài liệu rồi gửi cho sếp tổng trong vòng chưa tới mười phút. Gửi xong tài liệu, Chu Hàn chuẩn bị vào báo cáo nốt công việc thì thấy sếp lại cầm di động lên.
Bấy giờ, điện thoại vừa nối máy, chẳng biết đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt lạnh lùng của sếp bỗng chốc trở nên dịu dàng: “Ừ, anh đây.”
Chu Hàn sốc tới mức rùng cả mình, im lặng chuồn khỏi văn phòng, tiện tay đóng cửa lại giúp sếp. Chẳng lẽ hôm nay lạnh quá? Nên sếp tổng cuồng công việc của anh ấy cóng tới mức chập mạch rồi?
Mới chưa tới tám rưỡi tối! Đáng lẽ sếp phải bận bù đầu với công việc chứ? Nấu cháo điện thoại cơ đấy! Dân làm thuê Chu Hàn gato không chịu nổi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro