Xuyên Sách Thành Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 21
Tương Nguyệt Khứ
2024-08-03 23:51:18
Dung Xu muốn đi nơi cạnh thảo nguyên nhìn thử, đất canh tác của Ô Nhĩ đều ở bên đó. Nàng muốn xem có thể trồng cà rốt, cải trắng không, dù sao hai thứ này có thể chịu rét lạnh, còn dễ bảo quản.
Ô Nhĩ lại không có hai thứ này.
Khai hoang không dễ, bọn họ phải trồng nhiều lúa mì thanh khoa, khoai tây, khoai lang để chuẩn bị cho mùa đông, vì mùa đông ở Ô Nhĩ còn lạnh hơn.
Dung Xu không thể chiếm đất cày của người Ô Nhĩ, cho nên muốn chỉ có thể khai hoang.
Đầu tiên phải đi hơn sáu mươi dặm ngoài cao nguyên, Ô Nhĩ đều cưỡi ngựa đi, hơn nửa canh giờ có thể đến.
Dung Xu chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa được người dắt đi, nhưng rong ruổi trên thảo nguyên vẫn hơi khó khăn, cũng may trưởng công chúa xuất giá dẫn theo không ít người hầu.
Nên bảo bọn họ khai hoang cạnh lúa mì thanh khoa, trồng cà rốt cải trắng. Khai hoang không phải chuyện dễ dàng, nhất là ở cao nguyên. Trước tiên phải dọn dẹp sạch sẽ đá, cây khô, lấp đầy sườn dốc. Mấy ngày kế tiếp, người Đại Sở mới khai hoang được một mẫu sáu.
Cũng may đất núi rất tốt, một mẫu sáu đất có thể trồng không ít thứ.
Nhóm người hầu, tú nương chưa từng làm việc nhà nông, bỏ ra hai ba ngày trồng cây, về phần có nảy mầm không thì phó thác cho trời thôi.
Đây là lời Mã Cát bà bà nói, năm nay Mã Cát bà bà hơn sáu mươi tuổi, dùng khăn xanh trùm đầu, dáng vẻ dịu dàng, đối với người Đại Sở cũng dịu dàng. Bà có thể nói mấy câu tiếng Hán, nghe Dung Xu phân phó thì nhắc nhở bọn họ mấy câu, có lẽ vì đau lòng Dung Xu lấy chồng ở xa còn để người Ô Nhĩ giúp đỡ.
"Những thứ này là hạt giống gì?" Mã Cát bà bà hỏi. "Cà rốt và cải trắng."
Là rau quả bình thường nhất ở Đại Sở.
Mã Cát bà bà nhíu mày, Ô Nhĩ thiếu nhất là lương thực, những thứ này vô dụng. Song, bà không nói gì, dù sao Dung Xu gả tới không thể thiếu ăn thiếu mặc, nàng muốn trồng thì trồng thôi.
Sau khi Gia Luật Gia Ương biết Dung Xu cho người đi trồng cà rốt, cải trắng thì cũng không để tâm, điều hắn để ý nhất là khoai tây ăn thế nào, thịt nướng ra sao.
Chỉ hơn hai mươi miệng ăn, Gia Luật Gia Ương chỉ cần cố gắng bắt mồi thì có thể nuôi sống được bọn họ.
Nhưng hôm nay Dung Xu ăn ít thịt hơn, giữa trưa chỉ ăn một cân thịt bò. Trời càng ngày càng nóng, thịt ăn không hết bảo quản không được, chủ tớ ba người ăn bao nhiêu sẽ lấy bấy nhiêu.
Một cân thịt bò, ba củ khoai tay, đối với Gia Luật Gia Ương mà nói còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Gia Luật Gia Ương hỏi: "Sao nàng lại ăn ít như thế, không phải bệnh chứ." Ô Nhĩ không có nhiều thuốc, người bệnh không ăn được thịt, không ăn được bánh, không có sức chỉ có thể chờ chết.
Ni Mã: "Thuộc hạ, thuộc hạ thấy thấy sắc mặt của thị nữ vương phi khá tốt." Dù sao cũng tốt hơn hắn.
Gia Luật Gia Ương nâng cằm lên, chần chờ nói: "... Có cần đi xem một phen không?"
*
Từ sau khi Dung Xu làm món khoai tây sợi chua cay thì ba người lại thích mùi này, vừa chua lại cay, không có thịt vẫn có thể ăn một bát cơm lớn. Có khoai tây sợi chua cay ăn với cơm, thịt trở nên không ngon nữa, đương nhiên thịt Dung Xu làm vẫn rất ngon.
Làm khoai tây sợi chua cay đầu tiên phải chú ý đến tài cắt tỉa.
Cắt quá to không được, phải cắt mảnh lại mềm, xào xong gắp một miếng, sợi khoai có thể rũ xuống, vừa mảnh lại dài.
Ô Nhĩ lại không có hai thứ này.
Khai hoang không dễ, bọn họ phải trồng nhiều lúa mì thanh khoa, khoai tây, khoai lang để chuẩn bị cho mùa đông, vì mùa đông ở Ô Nhĩ còn lạnh hơn.
Dung Xu không thể chiếm đất cày của người Ô Nhĩ, cho nên muốn chỉ có thể khai hoang.
Đầu tiên phải đi hơn sáu mươi dặm ngoài cao nguyên, Ô Nhĩ đều cưỡi ngựa đi, hơn nửa canh giờ có thể đến.
Dung Xu chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa được người dắt đi, nhưng rong ruổi trên thảo nguyên vẫn hơi khó khăn, cũng may trưởng công chúa xuất giá dẫn theo không ít người hầu.
Nên bảo bọn họ khai hoang cạnh lúa mì thanh khoa, trồng cà rốt cải trắng. Khai hoang không phải chuyện dễ dàng, nhất là ở cao nguyên. Trước tiên phải dọn dẹp sạch sẽ đá, cây khô, lấp đầy sườn dốc. Mấy ngày kế tiếp, người Đại Sở mới khai hoang được một mẫu sáu.
Cũng may đất núi rất tốt, một mẫu sáu đất có thể trồng không ít thứ.
Nhóm người hầu, tú nương chưa từng làm việc nhà nông, bỏ ra hai ba ngày trồng cây, về phần có nảy mầm không thì phó thác cho trời thôi.
Đây là lời Mã Cát bà bà nói, năm nay Mã Cát bà bà hơn sáu mươi tuổi, dùng khăn xanh trùm đầu, dáng vẻ dịu dàng, đối với người Đại Sở cũng dịu dàng. Bà có thể nói mấy câu tiếng Hán, nghe Dung Xu phân phó thì nhắc nhở bọn họ mấy câu, có lẽ vì đau lòng Dung Xu lấy chồng ở xa còn để người Ô Nhĩ giúp đỡ.
"Những thứ này là hạt giống gì?" Mã Cát bà bà hỏi. "Cà rốt và cải trắng."
Là rau quả bình thường nhất ở Đại Sở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mã Cát bà bà nhíu mày, Ô Nhĩ thiếu nhất là lương thực, những thứ này vô dụng. Song, bà không nói gì, dù sao Dung Xu gả tới không thể thiếu ăn thiếu mặc, nàng muốn trồng thì trồng thôi.
Sau khi Gia Luật Gia Ương biết Dung Xu cho người đi trồng cà rốt, cải trắng thì cũng không để tâm, điều hắn để ý nhất là khoai tây ăn thế nào, thịt nướng ra sao.
Chỉ hơn hai mươi miệng ăn, Gia Luật Gia Ương chỉ cần cố gắng bắt mồi thì có thể nuôi sống được bọn họ.
Nhưng hôm nay Dung Xu ăn ít thịt hơn, giữa trưa chỉ ăn một cân thịt bò. Trời càng ngày càng nóng, thịt ăn không hết bảo quản không được, chủ tớ ba người ăn bao nhiêu sẽ lấy bấy nhiêu.
Một cân thịt bò, ba củ khoai tay, đối với Gia Luật Gia Ương mà nói còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Gia Luật Gia Ương hỏi: "Sao nàng lại ăn ít như thế, không phải bệnh chứ." Ô Nhĩ không có nhiều thuốc, người bệnh không ăn được thịt, không ăn được bánh, không có sức chỉ có thể chờ chết.
Ni Mã: "Thuộc hạ, thuộc hạ thấy thấy sắc mặt của thị nữ vương phi khá tốt." Dù sao cũng tốt hơn hắn.
Gia Luật Gia Ương nâng cằm lên, chần chờ nói: "... Có cần đi xem một phen không?"
*
Từ sau khi Dung Xu làm món khoai tây sợi chua cay thì ba người lại thích mùi này, vừa chua lại cay, không có thịt vẫn có thể ăn một bát cơm lớn. Có khoai tây sợi chua cay ăn với cơm, thịt trở nên không ngon nữa, đương nhiên thịt Dung Xu làm vẫn rất ngon.
Làm khoai tây sợi chua cay đầu tiên phải chú ý đến tài cắt tỉa.
Cắt quá to không được, phải cắt mảnh lại mềm, xào xong gắp một miếng, sợi khoai có thể rũ xuống, vừa mảnh lại dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro