Xuyên Sách Thành Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 36
Tương Nguyệt Khứ
2024-08-03 23:51:18
Thịt thỏ được lọc xương, chặt thành những miếng nhỏ, ướp nước hành gừng để khử mùi tanh, trộn với bột năng sao cho từng khối thịt thỏ đều được bọc một lớp mỏng, sau đó đem chiên ngập dầu trên lửa vừa cho đến khi vàng đều các mặt.
Thỏ thái hạt lựu cay tất nhiên không thể thiếu hạt tiêu cùng ớt cay, hai thứ này lúc ở trên đường mua được không ít, sử dụng nhiều cũng không đau lòng.
Một thìa dầu, phi thơm hành, gừng lát và tỏi, sau đó cho ớt khô và hạt tiêu vào, món ăn Tứ Xuyên chú trọng việc xào lửa lớn, thịt thỏ thái hạt lựu vàng óng được bọc trong những lát ớt đỏ tươi, nhiệt độ cao khiến các cạnh của miếng thịt càng trở nên càng xốp giòn, nước thịt cũng ngấm sâu vào bên trong của miếng thịt.
Như vậy một nồi thịt thỏ thái hạt lựu cay ra lò, ăn cùng với cơm trắng là ngon nhất.
Dung Xu lấy cho Gia Luật Gia Ương ba bát cơm, Gia Luật Gia Ương thời niên thiếu không biết cơm quý thế nào nên thường bỏ không ăn, ăn chính là bánh mì Thanh Khoa mà Mã Cát bà bà đưa tới.
Tuy rằng Gia Luật Gia Ương từng ăn ớt cay, nhưng lớn như vậy rồi cũng chưa từng ăn qua món nào cay đến mức này.
Mới ăn một miếng, cái trán đã cay đến mức toát mồ hôi.
Mùi thịt cùng hương vị cay rát hoà quyện với nhau khiến đầu óc Gia Luật Gia Ương nóng lên, bánh mì Thanh Khoa có hơi cứng, ăn cùng với thịt thỏ thái hạt lựu cay sẽ không ngon.
Gia Luật Gia Ương duỗi tay nhận lấy bát cơm, từng hạt cơm trắng như tuyết trong suốt rõ ràng, lại hơi mềm, ăn vào vừa lúc làm giảm được vị cay.
Không được dai như bánh mì Thanh Khoa, nhưng ăn vào lại thấy ngon miệng hơn.
Ni Mã không quen ăn ớt cay, hắn ta ăn một miếng thỏ thái hạt lựu với một miếng thịt nướng, ăn cùng với nhau như vậy sẽ bớt cay hơn, hắn ta thấy ánh mắt Gia Luật Gia Ương trống trơn nên hỏi: “Vương, ngài làm sao vậy?”
Gia Luật Gia Ương lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”
Hắn gắp một miếng thỏ thái hạt lựu, nghĩ thầm, Dung Xu làm thịt thỏ ăn cũng ngon, ăn mềm, lại không có mùi tanh, cay thì có hơi cay, nhưng lại khiến người muốn ngừng mà không được.
Cơm cũng tạm ổn.
Hai người ăn xong một mâm thỏ thái hạt lựu cay, lại tiếp tục ăn sạch thịt nướng cùng bánh mì Thanh Khoa mà Mã Cát bà bà mang đến, với bọn họ mà nói, Dung Xu làm cơm, ngon thì đúng là ngon, có điều không no bụng.
Càng ăn sẽ càng ghiền.
Gia Luật Gia Ương ăn no, không quên mang hai con chim ưng non ra, đút cho ít nước với thịt, nhìn có tinh thần hơn một chút, chẳng qua, động vật hoang dã trong núi rừng thảo nguyên, khi còn nhỏ đều rất hung dữ.
Cũng không biết Dung Xu có thích hay không.
Gia Luật Gia Ương tính toán sẽ nuôi hai con chim ưng này lớn hơn một chút rồi mới mang qua cho Dung Xu, xem như này quà cảm hơn hai bữa cơm hôm nay, nhưng đến giữa trưa lại xách thêm hộp cơm trở về.
Ni Mã hưng phấn nói: “Vương, hôm nay cơm rất thơm, là thịt dê hầm.”
Thịt hầm, nhìn tên đoán nghĩa, từng miếng từng miếng thịt lớn được mang đi hầm, là cách ăn mà Gia Luật Gia Ương thích nhất ăn nhất, há miệng to cắn miếng thịt lớn rồi uống một ngụm rượu.
Nhưng trên mặt Gia Luật Gia Ương lại không hề nhìn thấy chút vui vẻ nào: “À.”
Bên kia mấy người Dung Xu cũng đã ăn gần xong cơm trưa, Dung Xu gọi tùy hầu tới, hỏi tình hình đất đai hiện tại.
Ban đầu đã khai hoang được khoảng sáu phần, một nửa dùng để trồng củ cải, một nửa trồng cải trắng.
Thỏ thái hạt lựu cay tất nhiên không thể thiếu hạt tiêu cùng ớt cay, hai thứ này lúc ở trên đường mua được không ít, sử dụng nhiều cũng không đau lòng.
Một thìa dầu, phi thơm hành, gừng lát và tỏi, sau đó cho ớt khô và hạt tiêu vào, món ăn Tứ Xuyên chú trọng việc xào lửa lớn, thịt thỏ thái hạt lựu vàng óng được bọc trong những lát ớt đỏ tươi, nhiệt độ cao khiến các cạnh của miếng thịt càng trở nên càng xốp giòn, nước thịt cũng ngấm sâu vào bên trong của miếng thịt.
Như vậy một nồi thịt thỏ thái hạt lựu cay ra lò, ăn cùng với cơm trắng là ngon nhất.
Dung Xu lấy cho Gia Luật Gia Ương ba bát cơm, Gia Luật Gia Ương thời niên thiếu không biết cơm quý thế nào nên thường bỏ không ăn, ăn chính là bánh mì Thanh Khoa mà Mã Cát bà bà đưa tới.
Tuy rằng Gia Luật Gia Ương từng ăn ớt cay, nhưng lớn như vậy rồi cũng chưa từng ăn qua món nào cay đến mức này.
Mới ăn một miếng, cái trán đã cay đến mức toát mồ hôi.
Mùi thịt cùng hương vị cay rát hoà quyện với nhau khiến đầu óc Gia Luật Gia Ương nóng lên, bánh mì Thanh Khoa có hơi cứng, ăn cùng với thịt thỏ thái hạt lựu cay sẽ không ngon.
Gia Luật Gia Ương duỗi tay nhận lấy bát cơm, từng hạt cơm trắng như tuyết trong suốt rõ ràng, lại hơi mềm, ăn vào vừa lúc làm giảm được vị cay.
Không được dai như bánh mì Thanh Khoa, nhưng ăn vào lại thấy ngon miệng hơn.
Ni Mã không quen ăn ớt cay, hắn ta ăn một miếng thỏ thái hạt lựu với một miếng thịt nướng, ăn cùng với nhau như vậy sẽ bớt cay hơn, hắn ta thấy ánh mắt Gia Luật Gia Ương trống trơn nên hỏi: “Vương, ngài làm sao vậy?”
Gia Luật Gia Ương lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn gắp một miếng thỏ thái hạt lựu, nghĩ thầm, Dung Xu làm thịt thỏ ăn cũng ngon, ăn mềm, lại không có mùi tanh, cay thì có hơi cay, nhưng lại khiến người muốn ngừng mà không được.
Cơm cũng tạm ổn.
Hai người ăn xong một mâm thỏ thái hạt lựu cay, lại tiếp tục ăn sạch thịt nướng cùng bánh mì Thanh Khoa mà Mã Cát bà bà mang đến, với bọn họ mà nói, Dung Xu làm cơm, ngon thì đúng là ngon, có điều không no bụng.
Càng ăn sẽ càng ghiền.
Gia Luật Gia Ương ăn no, không quên mang hai con chim ưng non ra, đút cho ít nước với thịt, nhìn có tinh thần hơn một chút, chẳng qua, động vật hoang dã trong núi rừng thảo nguyên, khi còn nhỏ đều rất hung dữ.
Cũng không biết Dung Xu có thích hay không.
Gia Luật Gia Ương tính toán sẽ nuôi hai con chim ưng này lớn hơn một chút rồi mới mang qua cho Dung Xu, xem như này quà cảm hơn hai bữa cơm hôm nay, nhưng đến giữa trưa lại xách thêm hộp cơm trở về.
Ni Mã hưng phấn nói: “Vương, hôm nay cơm rất thơm, là thịt dê hầm.”
Thịt hầm, nhìn tên đoán nghĩa, từng miếng từng miếng thịt lớn được mang đi hầm, là cách ăn mà Gia Luật Gia Ương thích nhất ăn nhất, há miệng to cắn miếng thịt lớn rồi uống một ngụm rượu.
Nhưng trên mặt Gia Luật Gia Ương lại không hề nhìn thấy chút vui vẻ nào: “À.”
Bên kia mấy người Dung Xu cũng đã ăn gần xong cơm trưa, Dung Xu gọi tùy hầu tới, hỏi tình hình đất đai hiện tại.
Ban đầu đã khai hoang được khoảng sáu phần, một nửa dùng để trồng củ cải, một nửa trồng cải trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro