Xuyên Sách Thành Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 45

Tương Nguyệt Khứ

2024-08-03 23:51:18

Khi Từ Cảnh Hành rời khỏi Càn Thanh cung đã là nửa canh giờ sau, trời tờ mờ sáng, tường cung đằng xa được phủ lên một tầng sương trắng xóa. Hắn thiết nghĩ, nếu Dung Xu vẫn còn ở đây thì tốt quá.

Sương sớm nhanh chóng tản đi, Từ Cảnh Hành một mình đi trên đường, trái tim như bị đá đè, ngay cả thời gian thở dốc một hơi cũng không có.

Cũng không biết đã đi đến chỗ nào rồi, Từ Cảnh Hành bị người khác đụng trúng, hắn ta cúi đầu nhìn xuống, là một tiểu cô nương đang ôm đầu.

Từ Cảnh Hành lùi ra sau hai bước: “Thật xin lỗi.”

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, cẩn thận đánh giá người trước mắt: “Được rồi, được rồi, lần sau cẩn thận một chút là được... sao ngươi lại nhìn ta kiểu đó?”

Ánh mắt của người trước mặt thật cổ quái, Triệu Nhan Hề sợ hãi lùi ra phía sau.

Từ Cảnh Hành cho rằng bản thân mệt đến hồ đồ rồi, đến mức hai mắt không còn dùng được nữa, hắn ta chớp rồi lại chớp, nhưng tiểu cô nương trước mắt vẫn giống Dung Xu đến bảy phần.

Chỉ là tuổi tác quá nhỏ, lộ ra chút non nớt.

Đây không phải là Dung Xu.

Trong lòng Từ Cảnh Hành biết rõ người này không phải là Dung Xu, nhưng thật sự quá giống. Từ Cảnh Hành giống như một người trôi nổi ở trong nước quá lâu, cuối cùng cũng bắt được một khúc gỗ.

Nha đầu sau lưng Triệu Nhan Hề bước lên che chở cho tiểu thư nhà mình, cũng may Từ Cảnh Hành có tướng mạo tốt, trông không giống phường đại gian đại ác, vì vậy nàng ta vội vàng hành lễ, sau đó đưa Triệu Nhan Hề hồi phủ.

Từ Cảnh Hành chăm chú nhìn theo bóng dáng đó. Trong lòng hắn ta chợt nảy ra một ý tưởng, Dung Xu không có ở đây, nếu bên cạnh có một người trông giống nàng ấy cũng tốt lắm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


——————

Dung Xu không hề biết gì về Đại Sở, ở chỗ này lâu rồi, rõ ràng có thể thấy được chỗ tốt của nó, đó chính là tự tại.

Chỉ là tự tại quá thì đâm ra nhàn rỗi, mà cứ nhàn rỗi thì lại nghĩ đến tình cảnh của chính mình.

Mọi người ở đây rất tốt, Ô Âm Châu thỉnh thoảng sẽ đến nói chuyện với nàng, còn Gia Luật Gia Ương sẽ đến cọ cơm, và tất nhiên không phải là ăn không. Nếu cuộc sống cứ tiếp tục như thế này, nàng cảm thấy cũng không tệ lắm.

Có lẽ vì biết trước kết cục của tất cả mọi người nên Dung Xu không nỡ để nơi đây biến thành chiến trường, càng không nỡ để bọn họ chết đi.

Nàng không có bao nhiêu tình cảm nhớ nhung đối với Đại Sở, về hay không về cũng vậy thôi.

Đang nghĩ ngợi thì Kim Đình đến bẩm báo: “Công chúa, Vương đến rồi.”

Giờ đây, thái độ thù địch mà Kim Đình và Ngọc Giai dành cho Gia Luật Gia Ương không còn lớn như trước nữa, thấy Gia Luật Gia Ương đến đây cũng không sợ hãi, thậm chí lúc đứng canh bên ngoài còn có thể nói đôi câu với Ni Mã.

Dung Xu ngồi xuống chỉnh trang lại y phục: “Vậy chuẩn bị dọn cơm lên đi.”

Cho đến hiện tại, nếu Gia Luật Gia Ương đến thì hai người sẽ dùng bữa với nhau, nếu không đến thì sẽ đưa cơm sang chỗ hắn, bữa trưa là cơm trắng, thịt lợn luộc thái lát, khoai tây sợi chua cay, còn có sườn bò rán.

Thịt lợn luộc thái lát không chỉ đơn giản là bắt nước luộc thịt, món này vốn dĩ nên dùng thịt lợn, nhưng Ô Nhĩ không có thịt lợn, cho nên Dung Xu đã sử dụng thịt dê để thay thế.

Ướp thịt để loại bỏ mùi tanh, sau đó cho lòng trắng trứng và bột sống vào để đảm bảo thịt đủ mềm, luộc cải thảo với giá đỗ rồi phủ từng lớp từng lớp vào đáy chậu sứ, sau cùng xếp từng lát thịt dê đã luộc chín lên trên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách Thành Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

Số ký tự: 0