Xuyên Sách Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trời Sinh Có Thần Lực
Tiến Vào Ngọn N...
Đừng cúp máy
2024-08-22 22:25:46
Cũng vì còn trẻ, Dư Dao mới dám hành động vào ban đêm như vậy.
Hiện tại, quản lý nơi nào cũng rất nghiêm ngặt, cô phải cẩn thận để gia đình không phát hiện và còn phải lo lắng người khác phát hiện và báo cáo.
Cô thầm nghĩ nếu có thể kết hôn với một người độc thân công tác quanh năm bận rộn, hoặc giống như trong tiểu thuyết là một thợ săn trên núi thì thật tốt.
Tất nhiên, những suy nghĩ này chỉ là mơ mộng, rất nhanh sau đó, Dư Dao ngủ thiếp đi một cách nhẹ nhàng.
Cả đêm qua, trời yên biển lặng.
Sáng hôm sau, Dư Dao lại vào núi thêm hai giờ nữa và đã săn được không ít món ăn hoang dã, nhưng cô cũng không gặp lại những món quý giá như nhân sâm.
Khi gần đến trưa, Dư Dao không còn lưu luyến nữa, bước chân nhanh hơn đi xuống núi. Đi tới ven đường lớn, cô gặp một chiếc xe bò của công xã bên cạnh. Dư Dao đưa tiền và được chậm rãi đưa về.
Trái ngược với tâm trạng thoải mái của Dư Dao. Giờ phút này, không khí trong gia đình họ Triệu ở huyện thành có phần vi diệu.
Ngày hôm qua lúc ăn cơm tối tất cả mọi người còn nhất trí cho rằng Cố Khanh không có khả năng để ý Dư Dao từ nông thôn tới, nhưng hôm nay Cố Khanh liền mang theo lễ vật tới cửa, điều này làm cho Dư Bình có chút không được tự nhiên.
Dù nói như thế nào, Dư Bình làm anh cả của Dư Dao, đều hẳn là cho nhà mình em gái đem tràng diện chống đỡ lên, nhưng bố vợ, mẹ vợ đều ở đây, anh muốn bày điểm khó khăn cũng không thể, chỉ có thể giống bình thường tiếp đón khách nhân đồng dạng đối đãi Cố Khanh.
" Tôi nghe bố nói cậu đã từng gặp qua em gái tôi. "
" Đúng vậy. " Cố Khanh gật đầu, nhưng không nói gì về sự việc đêm đó. Anh không nghĩ rằng gia đình Dư sẽ đồng ý cho một cô gái ra ngoài săn bắn vào ban đêm trong núi sâu như vậy.
Vì thế anh chỉ nói: " Em có việc đi một chuyến đến thôn Thanh Dương, và lên cùng chuyến xe với đồng chí Dư Dao vào huyện thành. "
" Làm sao cậu chắc chắn mình không nhận nhầm người? "
Đây cũng là điều mà hai vợ chồng nhà Triệu không hiểu, nghe ý của anh ấy, hai người chỉ gặp nhau thoáng qua và không nói chuyện gì nhiều a.
Hiện tại, quản lý nơi nào cũng rất nghiêm ngặt, cô phải cẩn thận để gia đình không phát hiện và còn phải lo lắng người khác phát hiện và báo cáo.
Cô thầm nghĩ nếu có thể kết hôn với một người độc thân công tác quanh năm bận rộn, hoặc giống như trong tiểu thuyết là một thợ săn trên núi thì thật tốt.
Tất nhiên, những suy nghĩ này chỉ là mơ mộng, rất nhanh sau đó, Dư Dao ngủ thiếp đi một cách nhẹ nhàng.
Cả đêm qua, trời yên biển lặng.
Sáng hôm sau, Dư Dao lại vào núi thêm hai giờ nữa và đã săn được không ít món ăn hoang dã, nhưng cô cũng không gặp lại những món quý giá như nhân sâm.
Khi gần đến trưa, Dư Dao không còn lưu luyến nữa, bước chân nhanh hơn đi xuống núi. Đi tới ven đường lớn, cô gặp một chiếc xe bò của công xã bên cạnh. Dư Dao đưa tiền và được chậm rãi đưa về.
Trái ngược với tâm trạng thoải mái của Dư Dao. Giờ phút này, không khí trong gia đình họ Triệu ở huyện thành có phần vi diệu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm qua lúc ăn cơm tối tất cả mọi người còn nhất trí cho rằng Cố Khanh không có khả năng để ý Dư Dao từ nông thôn tới, nhưng hôm nay Cố Khanh liền mang theo lễ vật tới cửa, điều này làm cho Dư Bình có chút không được tự nhiên.
Dù nói như thế nào, Dư Bình làm anh cả của Dư Dao, đều hẳn là cho nhà mình em gái đem tràng diện chống đỡ lên, nhưng bố vợ, mẹ vợ đều ở đây, anh muốn bày điểm khó khăn cũng không thể, chỉ có thể giống bình thường tiếp đón khách nhân đồng dạng đối đãi Cố Khanh.
" Tôi nghe bố nói cậu đã từng gặp qua em gái tôi. "
" Đúng vậy. " Cố Khanh gật đầu, nhưng không nói gì về sự việc đêm đó. Anh không nghĩ rằng gia đình Dư sẽ đồng ý cho một cô gái ra ngoài săn bắn vào ban đêm trong núi sâu như vậy.
Vì thế anh chỉ nói: " Em có việc đi một chuyến đến thôn Thanh Dương, và lên cùng chuyến xe với đồng chí Dư Dao vào huyện thành. "
" Làm sao cậu chắc chắn mình không nhận nhầm người? "
Đây cũng là điều mà hai vợ chồng nhà Triệu không hiểu, nghe ý của anh ấy, hai người chỉ gặp nhau thoáng qua và không nói chuyện gì nhiều a.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro