Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia

Bao Giờ Ly Hôn?

2024-11-12 18:12:37

Giang Noãn gật đầu đồng ý:

"Nhà mình nhỏ thế này, xây thêm tường thì chật chội lắm, quay người cũng không nổi. Dùng rèm vải đi, như rèm cửa ấy. Khi có khách thì kéo lại, bình thường cứ mở ra để không chắn ánh sáng, nhìn nhà cũng rộng hơn."

"Được, nhưng mà rèm vải, chắc phải dùng phiếu vải để mua chứ?" Cố Triều Dương đột nhiên lưỡng lự hỏi.

Chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, từ tình trạng "một mình ăn no cả nhà không đói", cuối cùng anh cũng bắt đầu nhận thức được tầm quan trọng của tiền và phiếu.

Giang Noãn chẳng cần nghĩ ngợi gì liền trả lời:

"Anh nghèo thế, lại còn bị ông anh đề phòng kỹ như vậy, đến xin cơm cũng không tìm được cửa, để em lo vải cho."

Cố Triều Dương: "..."

Tức chết đi được!

Điều khó chịu nhất là anh không thể phản bác được.

Đúng, anh nghèo thật, lại còn bị chính ông nội mình hại đến mức cô độc, lẻ loi. Đúng là khổ thảm mà!

Cố Triều Dương thấy hơi tủi thân, thân hình cao lớn của anh đứng đó, ánh mắt lén lút nhìn về phía Giang Noãn, mong cô tự nhận ra mình quá đáng thế nào.

Nhưng Giang Noãn nào có thời gian quan tâm đến anh, cô nhìn quanh căn phòng. Quả thật căn nhà này đến nhìn thôi cũng khiến người ta phát chán. Không có thứ gì ra hồn, ngoài chiếc rèm che, dường như chỗ này thiếu đủ mọi thứ.

Không yêu cầu gì quá nhiều, nhưng ít ra những vật dụng cần thiết phải có. Nhưng để sắm đầy đủ mọi thứ cũng tốn không ít tiền. Giang Noãn liền quay sang hỏi Cố Triều Dương:

"Này, bao giờ chúng ta mới ly hôn được?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Triều Dương nghe mà choáng váng.

Thú thật, sáng nay khi về đến nhà, anh có suy nghĩ bồng bột muốn đề nghị ly hôn. Nhưng đến khi bị Giang Noãn chọc tức, dù có bực mình anh vẫn không nói ra.

Ly hôn, nói ra thì dễ. Đối với một người không mặn mà với chuyện kết hôn như anh, điều đó chẳng có gì to tát. Nhưng với Giang Noãn, một cô gái từ nông thôn lên thành phố, nếu ly hôn, cô sẽ trở thành phụ nữ đã có một đời chồng, sau này tìm đối tượng khác sẽ bị ảnh hưởng nhiều.

Anh không ngờ rằng, hai chữ "ly hôn" lại có thể nhẹ nhàng đến thế khi thốt ra từ miệng Giang Noãn.

Dù Cố Triều Dương không nói một lời, Giang Noãn liếc nhìn anh một cái và lập tức hiểu ra tất cả.

Ôi trời ơi, cái sự hiểu nhau không cần lời này thật là khó chịu!

Giang Noãn vẫy tay:

"Anh nhìn em thế làm gì? Giữa chúng ta có tình cảm đâu, anh chắc chắn

chẳng phải vì luyến tiếc em, chỉ là vì anh thấy em tội nghiệp thôi phải không? Không cần, thật sự không cần đâu. Nếu ly hôn, chúng ta đều sẽ trở thành người từng đổ vỡ, anh là 'đời hai', đừng có mà thương hại 'đời một' như em."

"Nói thật, nghĩ đến chuyện ly hôn, em cảm thấy tiếc là chẳng trải nghiệm được gì mà đã mang tiếng 'hai đời'. Nghĩ đến mới thấy mình lỗ quá."

Cố Triều Dương: "..."

Anh giật lùi một bước.

Không, làm ơn nói rõ xem. Trải nghiệm gì cơ?

Mặc dù có nhiều người đã kết hôn mà không có tình yêu, nhưng anh không nằm trong số đó. Không có tình cảm thì anh sẽ không bao giờ đồng ý trải nghiệm cái "gì đó" kia. Cầu xin cô, đừng có nghĩ lung tung!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia

Số ký tự: 0