Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia

Cơ Hội

2024-11-12 18:12:37

Bên này, sau khi nghe Giang Noãn nói về ‘hoàn cảnh’ của mình, ông cụ Vu thương cảm cho Giang Noãn vì còn trẻ mà đã gặp phải bất hạnh trong hôn nhân. Ông lại càng khâm phục sự kiên cường và nghị lực vượt khó của cô, nên trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Cháu còn trẻ, mới 18 tuổi thôi, cơ hội học tập và phát triển còn nhiều lắm. Chỉ cần chịu khó học hỏi và tiến lên, mọi thứ sẽ tốt hơn. Vậy thế này, cháu đi cùng tôi đến nhà máy cơ khí xem thử, tôi sẽ hỏi xem có thể tìm việc cho cháu làm tạm không. Ở nhà máy làm quen một thời gian, sau đó có thể học thêm ở lớp bổ túc buổi tối. Ít nhất là phải biết đọc viết đầy đủ, hãy nhớ rằng học không bao giờ là thừa."

Ông cụ Vu nghĩ rằng Giang Noãn còn trẻ, chưa học được nhiều, văn hóa chắc không cao nên mấy công việc đòi hỏi kỹ thuật có lẽ cô không làm được. Nếu tìm được việc ở bếp ăn nhà máy thì tốt, tuy vất vả nhưng ít nhất có thể nuôi sống bản thân.

"Thật ạ? Cảm ơn ông nhiều lắm, cháu biết ngay hôm nay ra đường gặp quý nhân rồi mà. Thực ra cháu cũng biết đọc biết viết, nên lớp bổ túc thì chắc không cần đâu. Nhưng ông nói đúng, học hành không bao giờ là đủ." Giang Noãn vui vẻ cảm ơn, giọng đầy sự phấn khởi.

Chở ông cụ Vu được gần hai mươi phút đến cổng nhà máy, Giang Noãn mồ hôi nhễ nhại vì mặc quá nhiều quần áo, làm cô không phát huy được hết sức.

Lãnh đạo nhà máy cơ khí đang đứng đợi ở cổng, vừa thấy ông cụ Vu liền chạy tới, hồ hởi nói:

"Ông Vu, cuối cùng ông cũng tới. Giám đốc Triệu đang ở trong xưởng kiểm tra máy móc, bảo tôi ra đón ông. Các trưởng phòng cũng đã có mặt cả, mọi người đang đợi ông chỉ đạo."

"Đi thôi, vào xem máy móc trước đã." Ông Vu nghe vậy liền bước nhanh hơn.

Giang Noãn rất nhạy bén, không chen ngang mà lặng lẽ đi theo sau. Đến xưởng, cô cũng tự giác đứng chờ ngoài cửa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông cụ Vu lúc này bận rộn, chỉ vẫy tay ra hiệu cho cô đứng đợi, rồi đeo kính lão vào, nhận lấy bản hướng dẫn máy móc mới từ tay một kỹ sư.

Vừa nhìn vào, ông cụ Vu đã cau mày:

"Đây là tiếng Anh à?"

Thời của ông Vu và những học sinh cùng thời đi du học, đa phần là học tiếng Nga. Mặc dù vì nhu cầu mà ông cũng từng tự học tiếng Anh, nhưng tuổi cao rồi nên không thành thạo lắm, đặc biệt là trong các thuật ngữ chuyên ngành.

Giám đốc Triệu cũng đến, nghe ông cụ nói về vấn đề ngôn ngữ thì mới nhớ ra. Ông là học trò của cụ Vu, đương nhiên biết thầy mình giỏi tiếng Nga. Ông Triệu vỗ trán, lo lắng nói:

"Thầy ơi, em bận quá nên quên mất chuyện ngôn ngữ. Lẽ ra phải để lại một kỹ sư biết tiếng Anh mới đúng, nhưng họ đều đi công tác cả rồi."

"Giờ phải làm sao đây, lô hàng này gấp lắm, máy mà không sửa được thì trễ hạn mất. Hay để em gọi điện hỏi xem có nhà máy nào gần đây có người biết tiếng Anh không?" Các trưởng phòng cũng xúm lại lo lắng.

Giang Noãn đứng ở cửa, đôi mắt đảo nhìn quanh.

Nhà máy cơ khí này đúng là nhà máy quốc doanh lớn, diện tích rộng, cơ sở vật chất đầy đủ. Toàn bộ khu vực giống như một xã hội thu nhỏ. Từ ăn uống, sinh hoạt, giải trí cho đến mọi thứ cần thiết cho đời sống đều có trong khuôn viên nhà máy. Nhiều người làm việc cả đời ở đây mà chẳng bao giờ phải ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia

Số ký tự: 0