Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia
Hận
2024-11-12 18:12:37
Nguyễn Thanh Tuyết sững sờ, giật mình nhìn Giang Noãn.
Cô ta không hiểu, tại sao Giang Noãn lại như thế này? Sao lại không theo kịch bản mà cô ta đã dự tính chứ?
Không chỉ thế, các bà cô nghe xong những lời của Giang Noãn càng trở nên phẫn nộ:
"Cô gái trẻ mà phải có chút liêm sỉ chứ! Sai rồi thì nhận sai đi, ai bắt bẻ mãi đâu. Tự nhiên lại bày trò lươn lẹo, trẻ thế mà đầu óc nhiều chiêu trò ghê."
"Khóc lóc gì mà lắm thế? Khóc thì ra chỗ khác mà khóc, đừng đứng đây làm trò."
Cụ bà Vương ngồi phía sau, được người dìu lên xe, nghe thấy thế liền lên tiếng, giọng lớn át cả mọi người. Cụ đẩy Nguyễn Thanh Tuyết ra, ngồi phịch xuống ghế cạnh Giang Noãn, ánh mắt không mấy thiện cảm liếc Nguyễn Thanh Tuyết:
"Bà lão này nhìn rõ từ nãy rồi. Tôi không ngại bị ghét, nhưng hôm nay tôi phải nói: Khu nhà ở của chúng ta cũng có quy củ đấy, mấy cái trò mưu mẹo của cô cất đi giùm! Cảm cúm không chịu được gió à? Cảm không đi nằm đắp chăn chứ ra ngoài lượn lờ làm gì? Ai quen nuông chiều cô đấy?"
"A!"
Nguyễn Thanh Tuyết kêu lên thất thanh. Cô ta không ngờ bà Vương lại thô lỗ như vậy, đụng phải bà cụ mà ngã nhào vào khoang xe, kéo theo cả Kiều An Na. Kiểu tóc cô ta chăm chút kỹ lưỡng giờ rối bù, phấn trên mặt cũng bị lem ra.
Kiều An Na vừa đứng vững đã hoảng hốt đỡ lấy cô ta:
"Thanh Tuyết!"
Cả hai ôm lấy nhau, cô gái tên Tiểu Hà đi cùng cũng đứng ngơ ngác, trông còn tội nghiệp hơn cả Giang Noãn và Cố Triều Dương.
Nguyễn Thanh Tuyết gục đầu vào lòng Kiều An Na, cố nén nước mắt nhưng cuối cùng vẫn "hu hu" khóc thành tiếng. Chưa bao giờ cô ta cảm thấy xấu hổ và nhục nhã đến thế này. Nếu không phải xe đã khởi hành, cô ta đã nhảy xuống mà chạy trốn rồi.
Cô ta hận lắm!
Nhưng chẳng còn ai để ý đến màn kịch của cô ta nữa.
Giang Noãn ngồi vững vàng ở vị trí tránh gió của mình, mắt không buồn nhìn những ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua. Cô không quan tâm, miễn không ai đến làm phiền thì cô coi như không thấy gì.
Đừng coi thường những bà cô này. Ở đâu có người, ở đó có giang hồ.
Hôm nay là lần đầu tiên Giang Noãn chính thức xuất hiện ở khu dân cư, nếu Kiều An Na mở miệng đuổi cô, cô mà xấu hổ đứng dậy đổi chỗ, đừng nói đến ngày mai, tin đồn về việc Cố Triều Dương lấy phải một cô gái nhà quê nhu nhược sẽ lan khắp nơi.
Rõ ràng, Giang Noãn không phải loại dễ bị bắt nạt.
Nói thẳng ra, nếu có con chó hoang nào dám sủa bậy với cô, cô cũng sẽ lao vào đá mấy phát. Nguyễn Thanh Tuyết và Kiều An Na chẳng là gì cả.
Suốt quãng đường chỉ còn tiếng "hu hu" của Nguyễn Thanh Tuyết, không ai nói gì thêm. Các bà cô chỉ trao đổi ánh mắt với nhau, không khí trở nên kỳ lạ.
Cô ta không hiểu, tại sao Giang Noãn lại như thế này? Sao lại không theo kịch bản mà cô ta đã dự tính chứ?
Không chỉ thế, các bà cô nghe xong những lời của Giang Noãn càng trở nên phẫn nộ:
"Cô gái trẻ mà phải có chút liêm sỉ chứ! Sai rồi thì nhận sai đi, ai bắt bẻ mãi đâu. Tự nhiên lại bày trò lươn lẹo, trẻ thế mà đầu óc nhiều chiêu trò ghê."
"Khóc lóc gì mà lắm thế? Khóc thì ra chỗ khác mà khóc, đừng đứng đây làm trò."
Cụ bà Vương ngồi phía sau, được người dìu lên xe, nghe thấy thế liền lên tiếng, giọng lớn át cả mọi người. Cụ đẩy Nguyễn Thanh Tuyết ra, ngồi phịch xuống ghế cạnh Giang Noãn, ánh mắt không mấy thiện cảm liếc Nguyễn Thanh Tuyết:
"Bà lão này nhìn rõ từ nãy rồi. Tôi không ngại bị ghét, nhưng hôm nay tôi phải nói: Khu nhà ở của chúng ta cũng có quy củ đấy, mấy cái trò mưu mẹo của cô cất đi giùm! Cảm cúm không chịu được gió à? Cảm không đi nằm đắp chăn chứ ra ngoài lượn lờ làm gì? Ai quen nuông chiều cô đấy?"
"A!"
Nguyễn Thanh Tuyết kêu lên thất thanh. Cô ta không ngờ bà Vương lại thô lỗ như vậy, đụng phải bà cụ mà ngã nhào vào khoang xe, kéo theo cả Kiều An Na. Kiểu tóc cô ta chăm chút kỹ lưỡng giờ rối bù, phấn trên mặt cũng bị lem ra.
Kiều An Na vừa đứng vững đã hoảng hốt đỡ lấy cô ta:
"Thanh Tuyết!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả hai ôm lấy nhau, cô gái tên Tiểu Hà đi cùng cũng đứng ngơ ngác, trông còn tội nghiệp hơn cả Giang Noãn và Cố Triều Dương.
Nguyễn Thanh Tuyết gục đầu vào lòng Kiều An Na, cố nén nước mắt nhưng cuối cùng vẫn "hu hu" khóc thành tiếng. Chưa bao giờ cô ta cảm thấy xấu hổ và nhục nhã đến thế này. Nếu không phải xe đã khởi hành, cô ta đã nhảy xuống mà chạy trốn rồi.
Cô ta hận lắm!
Nhưng chẳng còn ai để ý đến màn kịch của cô ta nữa.
Giang Noãn ngồi vững vàng ở vị trí tránh gió của mình, mắt không buồn nhìn những ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua. Cô không quan tâm, miễn không ai đến làm phiền thì cô coi như không thấy gì.
Đừng coi thường những bà cô này. Ở đâu có người, ở đó có giang hồ.
Hôm nay là lần đầu tiên Giang Noãn chính thức xuất hiện ở khu dân cư, nếu Kiều An Na mở miệng đuổi cô, cô mà xấu hổ đứng dậy đổi chỗ, đừng nói đến ngày mai, tin đồn về việc Cố Triều Dương lấy phải một cô gái nhà quê nhu nhược sẽ lan khắp nơi.
Rõ ràng, Giang Noãn không phải loại dễ bị bắt nạt.
Nói thẳng ra, nếu có con chó hoang nào dám sủa bậy với cô, cô cũng sẽ lao vào đá mấy phát. Nguyễn Thanh Tuyết và Kiều An Na chẳng là gì cả.
Suốt quãng đường chỉ còn tiếng "hu hu" của Nguyễn Thanh Tuyết, không ai nói gì thêm. Các bà cô chỉ trao đổi ánh mắt với nhau, không khí trở nên kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro