Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia
Mượn Riêng
2024-11-12 18:12:37
Giang Noãn nhìn thấy dáng vẻ của Cố Triều Dương, suýt nữa bật cười chế nhạo, nhưng nghĩ lại chính cô cũng là nạn nhân của những chiêu trò của ông nội anh, cô lập tức nghiêm túc lại:
"Đúng, đồ tiêu dùng hàng ngày thì phải mua, nhưng những món lớn như tủ quần áo thì thôi bỏ đi, không có tem phiếu thì mua không nổi. Hơn nữa, cũng chẳng có bao nhiêu quần áo để mà dùng đến. Còn những thứ cần mua khác, ngoài tiền ra, còn phải có đủ loại phiếu, nhất là phiếu công nghiệp, khó kiếm lắm."
Cố Triều Dương vừa nghe vừa gật đầu, đến khi Giang Noãn nhắc đến tiền, anh lại im thin thít.
Giang Noãn quay đầu nhìn anh.
Gì thế này, hỏi một câu là không trả lời?
"Hửm?" Giang Noãn hất cằm về phía Cố Triều Dương.
Giọng Cố Triều Dương nhỏ hẳn đi, dù biết ánh đèn trên trần nhà không sáng lắm, chắc là Giang Noãn không để ý đến vẻ lúng túng của mình, nhưng anh vẫn đỏ tai, lí nhí hỏi:
"Vậy cần bao nhiêu tiền?"
Cụ thể bao nhiêu tiền thì Giang Noãn cũng không tính ra, chủ yếu là cô cũng không biết mấy món đồ này bán ở cửa hàng mậu dịch với giá bao nhiêu, nhưng điều đó không ngăn cô mở miệng đòi hỏi thật lớn:
"Nói ít cũng phải 200 tệ, mỗi người một nửa, vậy anh đưa em 100 tệ là được."
"Xì~"
Cố Triều Dương không nhịn nổi, hít một hơi.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng phải lo nghĩ chuyện kiếm tiền, chủ yếu là hồi nhỏ ăn ở nhà, sau này nhập ngũ thì ăn ở trong doanh trại, mọi thứ đều có người lo liệu.
Nếu không phải không quan tâm đến tiền, thì cũng không đến nỗi để tất cả trợ cấp, tiền lì xì và tiền tiết kiệm từ bé đến giờ đều bị ông nội lừa hết.
Cố Triều Dương biết anh chắc chắn phải chi một nửa số tiền, nhưng thật sự không biết kiếm tiền ở đâu. Anh mò mẫm trong túi chỉ còn vài đồng lẻ, cảm thấy mình đứng trước Giang Noãn, khí thế thấp đi mấy phần.
Hai người im lặng đứng một lúc, Giang Noãn thấy Cố Triều Dương không nói gì thì đại khái cũng đoán được anh đang khó xử điều gì.
Nhưng cô cũng không muốn tự mình bỏ tiền ra, nghĩ ngợi một lúc rồi đột nhiên hỏi:
"Ông nội anh đã dặn dò người thân và bạn bè không được giúp anh thế nào?"
Cố Triều Dương không hiểu lắm, nhưng vẫn thành thật đáp:
"Ông bảo họ không được cho tôi mượn tiền hay tem phiếu, cũng không được mời tôi ăn cơm."
"Vậy nếu anh, ừm, mượn riêng thì sao?" Giang Noãn gợi ý, "Chẳng hạn như, có ai đó mà anh thân thiết, người đó có những thứ dư dả không cần dùng đến, anh tạm thời lấy về dùng được không? Anh cũng bị ép buộc, nhất thời quên xin phép thôi, dùng rồi thì cũng chẳng sao, ông nội anh mà biết được, chắc chắn vì thể diện sẽ phải bù đắp cho người ta, đúng không?"
Vẻ mặt Cố Triều Dương từ bối rối dần biến thành kinh ngạc, cuối cùng trở thành biểu cảm "có thể làm thế à", mặt đầy vẻ vừa khám phá ra thế giới mới.
"Đúng, đồ tiêu dùng hàng ngày thì phải mua, nhưng những món lớn như tủ quần áo thì thôi bỏ đi, không có tem phiếu thì mua không nổi. Hơn nữa, cũng chẳng có bao nhiêu quần áo để mà dùng đến. Còn những thứ cần mua khác, ngoài tiền ra, còn phải có đủ loại phiếu, nhất là phiếu công nghiệp, khó kiếm lắm."
Cố Triều Dương vừa nghe vừa gật đầu, đến khi Giang Noãn nhắc đến tiền, anh lại im thin thít.
Giang Noãn quay đầu nhìn anh.
Gì thế này, hỏi một câu là không trả lời?
"Hửm?" Giang Noãn hất cằm về phía Cố Triều Dương.
Giọng Cố Triều Dương nhỏ hẳn đi, dù biết ánh đèn trên trần nhà không sáng lắm, chắc là Giang Noãn không để ý đến vẻ lúng túng của mình, nhưng anh vẫn đỏ tai, lí nhí hỏi:
"Vậy cần bao nhiêu tiền?"
Cụ thể bao nhiêu tiền thì Giang Noãn cũng không tính ra, chủ yếu là cô cũng không biết mấy món đồ này bán ở cửa hàng mậu dịch với giá bao nhiêu, nhưng điều đó không ngăn cô mở miệng đòi hỏi thật lớn:
"Nói ít cũng phải 200 tệ, mỗi người một nửa, vậy anh đưa em 100 tệ là được."
"Xì~"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Triều Dương không nhịn nổi, hít một hơi.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng phải lo nghĩ chuyện kiếm tiền, chủ yếu là hồi nhỏ ăn ở nhà, sau này nhập ngũ thì ăn ở trong doanh trại, mọi thứ đều có người lo liệu.
Nếu không phải không quan tâm đến tiền, thì cũng không đến nỗi để tất cả trợ cấp, tiền lì xì và tiền tiết kiệm từ bé đến giờ đều bị ông nội lừa hết.
Cố Triều Dương biết anh chắc chắn phải chi một nửa số tiền, nhưng thật sự không biết kiếm tiền ở đâu. Anh mò mẫm trong túi chỉ còn vài đồng lẻ, cảm thấy mình đứng trước Giang Noãn, khí thế thấp đi mấy phần.
Hai người im lặng đứng một lúc, Giang Noãn thấy Cố Triều Dương không nói gì thì đại khái cũng đoán được anh đang khó xử điều gì.
Nhưng cô cũng không muốn tự mình bỏ tiền ra, nghĩ ngợi một lúc rồi đột nhiên hỏi:
"Ông nội anh đã dặn dò người thân và bạn bè không được giúp anh thế nào?"
Cố Triều Dương không hiểu lắm, nhưng vẫn thành thật đáp:
"Ông bảo họ không được cho tôi mượn tiền hay tem phiếu, cũng không được mời tôi ăn cơm."
"Vậy nếu anh, ừm, mượn riêng thì sao?" Giang Noãn gợi ý, "Chẳng hạn như, có ai đó mà anh thân thiết, người đó có những thứ dư dả không cần dùng đến, anh tạm thời lấy về dùng được không? Anh cũng bị ép buộc, nhất thời quên xin phép thôi, dùng rồi thì cũng chẳng sao, ông nội anh mà biết được, chắc chắn vì thể diện sẽ phải bù đắp cho người ta, đúng không?"
Vẻ mặt Cố Triều Dương từ bối rối dần biến thành kinh ngạc, cuối cùng trở thành biểu cảm "có thể làm thế à", mặt đầy vẻ vừa khám phá ra thế giới mới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro