[Xuyên Sách] Thật Thiên Kim Nổi Loạn: Điên Cuồng Xé Toang Kịch Bản
Chương 50
2024-08-18 00:21:30
Nhưng hôm nay, khí vận của Tô gia lại chậm rãi bị người khác cướp đi.
Từ khí suy vận nồng đậm kia có thể thấy, việc này đã kéo dài rất nhiều năm.
Đối phương hành động rất bí ẩn, có lẽ Tô Giảo Giảo chính là công cụ truyền tải khí vận này.
Nàng tự nhận mình rất tàn nhẫn và vô sỉ, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc cướp đoạt khí vận của người khác.
Huống chi là cướp đoạt khí vận của một gia tộc, người đứng sau chuyện này thật sự điên rồ!
Tô Nguyên Dữu nhẹ nhàng thở dài.
Có thể mưu tính suốt mười mấy năm để đoạt lấy khí vận của một đại gia tộc, có thể thấy được người sau lưng có tâm tư kín đáo thế nào. Chuyện này không chỉ là một người có thể kế hoạch được.
Hiện tại nàng chỉ là một người mới tu luyện, tạm thời chưa muốn đối đầu với bọn họ.
Chỉ là, nàng hiện tại đang sống ở Tô gia tổ trạch...
Tô Nguyên Dữu chỉ cần tưởng tượng đến toàn bộ biệt thự xung quanh đều bị bao phủ bởi túy khí, nàng cảm thấy toàn thân khó chịu. Giống như nhân loại bình thường sống trong một căn phòng xung quanh đều là hầm cầu, mặc dù không ngửi thấy mùi hôi thối, nhưng trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tô Nguyên Dữu cắn răng, từ túi trữ vật lấy ra mấy khối linh thạch rồi đi thang máy xuống lầu.
“Ai, tiểu chất nữ, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Tô Lăng Húc thấy Tô Nguyên Dữu đi ra ngoài, vội vàng đứng dậy đi theo.
Tô Nguyên Dữu nhìn sân lớn, cầm một khối linh thạch đưa cho Tô Lăng Húc và chỉ vào cây giữa sân, “Tiểu thúc thúc, ngươi chôn khối cục đá này dưới gốc cây kia.”
“A?” Tô Lăng Húc cúi đầu nhìn khối linh thạch nhỏ trong tay, “Cục đá này là gì, sao vuốt còn thấy thoải mái, chôn lên làm gì?”
Tô Nguyên Dữu: “Đừng nói nhiều, nhanh đi.”
Tô Lăng Húc: “... Ừ thì.”
Dưới ánh mặt trời chói chang, vừa mới chôn xong khối linh thạch dưới gốc cây, Tô Nguyên Dữu lại đưa cho hắn một khối linh thạch khác và chỉ vào một chỗ khác.
“Tiểu thúc thúc, đi thôi.”
“... Lại là ta chôn sao??” Tô Lăng Húc hỏi.
Tô Nguyên Dữu chớp mắt, “Bên ngoài nắng quá, tiểu thúc thúc, ngươi cũng không muốn ta bị nắng đen đi?”
Tô Lăng Húc bất đắc dĩ, “Được rồi, tổ tông, ngươi dù sao cũng phải nói cho ta biết, vì sao phải chôn những cục đá này đi?”
“Ngươi chôn xong, ta sẽ nói cho ngươi.”
Tô Lăng Húc khóe miệng giật giật, hắn vừa mới không nên hỏi nhiều.
Vì lão gia tử không thích có nhiều người, cho nên Tô gia tổ trạch không có nhiều người hầu, chỉ có một bà nấu ăn, một quản gia và một tài xế riêng cho Tô lão gia tử. Mỗi hai ngày mới có người đến dọn dẹp vệ sinh.
Cho nên Tô Lăng Húc một mình mồ hôi đầy đầu, chôn linh thạch theo hướng dẫn của Tô Nguyên Dữu, đã mất nửa giờ sau.
Một trận pháp mắt thường không thấy được bao phủ toàn bộ Tô gia tổ trạch.
Vạn vật lưỡng nghi trận, trận pháp thượng cổ, có thể tinh lọc túy khí. Nhưng, lại không thể ngăn cản Tô gia khí vận bị xói mòn.
Nàng hiện tại cũng không rõ ràng lắm Tô Giảo Giảo rốt cuộc là làm sao cướp đi khí vận của Tô gia. Nàng rõ ràng chỉ là một người bình thường. Từ xưa tới nay, nàng chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa bao giờ nghe qua loại biện pháp cướp khí vận này.
Tô Lăng Húc xoa trán, đột nhiên nói, “Di, sao ta phơi nắng, phơi phơi còn cảm giác cả người nhẹ nhàng đi lên.”
Tô Nguyên Dữu cười nhạt, nhìn về phía Tô lão gia tử không biết khi nào đã đến, “Gia gia, ngươi đã sớm biết đi?”
Từ khí suy vận nồng đậm kia có thể thấy, việc này đã kéo dài rất nhiều năm.
Đối phương hành động rất bí ẩn, có lẽ Tô Giảo Giảo chính là công cụ truyền tải khí vận này.
Nàng tự nhận mình rất tàn nhẫn và vô sỉ, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc cướp đoạt khí vận của người khác.
Huống chi là cướp đoạt khí vận của một gia tộc, người đứng sau chuyện này thật sự điên rồ!
Tô Nguyên Dữu nhẹ nhàng thở dài.
Có thể mưu tính suốt mười mấy năm để đoạt lấy khí vận của một đại gia tộc, có thể thấy được người sau lưng có tâm tư kín đáo thế nào. Chuyện này không chỉ là một người có thể kế hoạch được.
Hiện tại nàng chỉ là một người mới tu luyện, tạm thời chưa muốn đối đầu với bọn họ.
Chỉ là, nàng hiện tại đang sống ở Tô gia tổ trạch...
Tô Nguyên Dữu chỉ cần tưởng tượng đến toàn bộ biệt thự xung quanh đều bị bao phủ bởi túy khí, nàng cảm thấy toàn thân khó chịu. Giống như nhân loại bình thường sống trong một căn phòng xung quanh đều là hầm cầu, mặc dù không ngửi thấy mùi hôi thối, nhưng trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nguyên Dữu cắn răng, từ túi trữ vật lấy ra mấy khối linh thạch rồi đi thang máy xuống lầu.
“Ai, tiểu chất nữ, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Tô Lăng Húc thấy Tô Nguyên Dữu đi ra ngoài, vội vàng đứng dậy đi theo.
Tô Nguyên Dữu nhìn sân lớn, cầm một khối linh thạch đưa cho Tô Lăng Húc và chỉ vào cây giữa sân, “Tiểu thúc thúc, ngươi chôn khối cục đá này dưới gốc cây kia.”
“A?” Tô Lăng Húc cúi đầu nhìn khối linh thạch nhỏ trong tay, “Cục đá này là gì, sao vuốt còn thấy thoải mái, chôn lên làm gì?”
Tô Nguyên Dữu: “Đừng nói nhiều, nhanh đi.”
Tô Lăng Húc: “... Ừ thì.”
Dưới ánh mặt trời chói chang, vừa mới chôn xong khối linh thạch dưới gốc cây, Tô Nguyên Dữu lại đưa cho hắn một khối linh thạch khác và chỉ vào một chỗ khác.
“Tiểu thúc thúc, đi thôi.”
“... Lại là ta chôn sao??” Tô Lăng Húc hỏi.
Tô Nguyên Dữu chớp mắt, “Bên ngoài nắng quá, tiểu thúc thúc, ngươi cũng không muốn ta bị nắng đen đi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lăng Húc bất đắc dĩ, “Được rồi, tổ tông, ngươi dù sao cũng phải nói cho ta biết, vì sao phải chôn những cục đá này đi?”
“Ngươi chôn xong, ta sẽ nói cho ngươi.”
Tô Lăng Húc khóe miệng giật giật, hắn vừa mới không nên hỏi nhiều.
Vì lão gia tử không thích có nhiều người, cho nên Tô gia tổ trạch không có nhiều người hầu, chỉ có một bà nấu ăn, một quản gia và một tài xế riêng cho Tô lão gia tử. Mỗi hai ngày mới có người đến dọn dẹp vệ sinh.
Cho nên Tô Lăng Húc một mình mồ hôi đầy đầu, chôn linh thạch theo hướng dẫn của Tô Nguyên Dữu, đã mất nửa giờ sau.
Một trận pháp mắt thường không thấy được bao phủ toàn bộ Tô gia tổ trạch.
Vạn vật lưỡng nghi trận, trận pháp thượng cổ, có thể tinh lọc túy khí. Nhưng, lại không thể ngăn cản Tô gia khí vận bị xói mòn.
Nàng hiện tại cũng không rõ ràng lắm Tô Giảo Giảo rốt cuộc là làm sao cướp đi khí vận của Tô gia. Nàng rõ ràng chỉ là một người bình thường. Từ xưa tới nay, nàng chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa bao giờ nghe qua loại biện pháp cướp khí vận này.
Tô Lăng Húc xoa trán, đột nhiên nói, “Di, sao ta phơi nắng, phơi phơi còn cảm giác cả người nhẹ nhàng đi lên.”
Tô Nguyên Dữu cười nhạt, nhìn về phía Tô lão gia tử không biết khi nào đã đến, “Gia gia, ngươi đã sớm biết đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro