Xuyên Sách Tn 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Đêm Đêm Giặt Ga Giường
Món Quà
2024-11-24 15:31:02
Rất nhanh, từ radio truyền đến một âm thanh mê hoặc, giọng hát ngọt ngào của một người phụ nữ vang lên qua tín hiệu dòng điện từ bờ bên kia.
Kèm theo đó là những điều kiện đầy cám dỗ.
Thăng quan tiến chức, vàng bạc châu báu, người đẹp rượu ngon, chỉ cần máy bay hạ cánh, tất cả những điều này sẽ lập tức trở thành hiện thực.
Ngô Trung Lỗi như đã nhìn thấy một tương lai tươi đẹp đang vẫy gọi mình.
Trong lòng có một giọng nói vang lên, đi đi, chỉ cần bay qua đó, mọi thứ sẽ thuộc về mình, nhiều hơn cả những gì mà Lục Tiến Dương hiện tại đang có!
Ở lại nơi này, với hoàn cảnh gia đình bình thường của mình, dù có cố gắng thế nào cũng không thể có được những thứ đó!
Tại phòng bệnh trong trạm y tế.
Huấn luyện viên dẫn theo Ngô Trung Lỗi rời đi.
Tiễn hai vị khách không mời mà đến, Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, bước đến bên giường ngồi xuống, Lục Tiến Dương kéo tay cô lại, đôi mày kiếm nhíu chặt: "Anh ta quấy rối em à?"
Ôn Ninh khẽ cọ đầu ngón tay vào lòng bàn tay rộng lớn của anh, chớp mắt: "Không có, anh ta chỉ hỏi em tên gì, em cũng không nói cho anh ta biết, còn cảnh cáo anh ta đừng đi theo em. Anh ta không phải thích hắc nước bẩn lên đầu người khác sao, vậy thì em cũng hắc lên đầu anh ta, xem anh ta có dám bắt nạt anh nữa không."
Ôn Ninh nhướng nhẹ đôi mày liễu, đôi mắt mắt hạnh mở to, trông như một chú mèo con đang tức giận.
Cô rất bảo vệ anh.
Lục Tiến Dương chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, không kìm được mà đưa tay véo nhẹ má cô.
Làn da mềm mại, thơm tho, mịn màng như thể có thể vắt ra nước, đầu ngón tay của Lục Tiến Dương như bị điện giật, cảm giác tê dại lan tỏa khắp người.
Trong đầu Ôn Ninh vẫn là hình ảnh Ngô Trung Lỗi với bộ dạng bỉ ổi đáng khinh kia, tức đến mức phồng má lên: "Tiến Dương, có phải anh có xích mích gì với anh ta không?"
Nếu không thì sao nửa đêm anh ta lại đi báo cáo với huấn luyện viên.
Nhắc đến xích mích, Lục Tiến Dương nghiêm túc nhớ lại: "Trước đây trong buổi kiểm tra tại căn cứ, anh ta muốn đổi chiếc bút máy lấy đôi găng tay da của anh, nhưng anh từ chối."
Thì ra là vậy! Ôn Ninh phẫn nộ: "Nếu là em, em cũng không đổi, găng tay da khó mua biết bao, có tiền cũng chưa chắc mua được, bút máy đâu phải là thứ hiếm lạ gì, anh ta chỉ vì chuyện đó mà ghi hận với anh, lòng dạ cũng thật nhỏ nhen, em cứ tưởng phi công đều phải có thực lực và phẩm chất, không ngờ lại có người như anh ta."
Lục Tiến Dương đưa tay vuốt nhẹ tóc mai lòa xòa bên má cô ra sau tai, giọng nói nhàn nhạt: "Biết người, biết mặt, không biết lòng. Điều kiện khắt khe đến đâu cũng không thể sàng lọc được phẩm chất con người."
Cũng phải, Ôn Ninh gật đầu đồng tình.
"Không nhắc đến anh ta nữa," lâu lắm mới gặp nhau, Ôn Ninh nhớ đến món quà đã mang theo, phấn khích nói, "Tiến Dương, em có quà cho anh."
Trong mắt Lục Tiến Dương hiện lên một chút ý cười: "Quà gì thế?"
Ôn Ninh bí mật nói: "Anh nhắm mắt lại trước đã."
Lục Tiến Dương làm theo.
Ôn Ninh quay lưng lấy chiếc túi xách của mình, lấy ra chiếc khăn quàng cổ và áo len, đặt lên giường, sau đó cầm chiếc khăn quàng quấn quanh cổ Lục Tiến Dương, ngay lập tức, anh cảm thấy cổ mình ấm áp, lông tơ dựng đứng lên, đoán ngay ra là một chiếc khăn len.
Cảm giác ấm áp từ cổ lan tỏa khắp lồng ngực, khóe miệng Lục Tiến Dương không ngừng nhếch lên, mở mắt ra, liền đối diện với ánh mắt sáng ngời đầy yêu thương của Ôn Ninh, giọng nói ngọt ngào như phủ mật: "Tiến Dương, em nghĩ mãi không biết nên tặng anh món quà gì, em nghe nói bây giờ mọi người đều tặng khăn quàng cho người mình thích, nên em đã tự tay đan một chiếc khăn quàng cho anh, anh có thích không?"
Người mình thích, tự tay, nghe những từ này, toàn thân Lục Tiến Dương như mở toang hết mọi lỗ chân lông, thoải mái vô cùng.
Trước đây, nhiều đồng đội của anh đã nhận được khăn quàng cổ do người yêu đan, có người còn đeo khăn đi dạo khắp căn cứ để khoe, lúc đó anh không hiểu có gì đáng khoe, chẳng phải chỉ là một chiếc khăn thôi sao, nhưng bây giờ thì, anh đã hiểu cảm giác đó là như thế nào rồi.
Lục Tiến Dương dùng đôi mắt đen sâu như biển nhìn Ôn Ninh, giọng trầm thấp đầy niềm vui: "Chỉ cần là em tặng, anh đều thích."
Ôn Ninh chớp chớp mắt nhìn anh, ra hiệu anh nhìn xuống dưới.
Lục Tiến Dương cúi đầu, Ôn Ninh cầm lấy hai vai chiếc áo len giũ ra, trải phẳng trên giường, nhẹ nhàng nói, "Em còn đan cho anh một chiếc áo len nữa, để kịp hoàn thành trước khi đến tỉnh Tây gặp anh, em đã thức mấy đêm liền đấy, cuối cùng cũng xong."
"Anh xem tay em còn bị chai rồi đây này."
Đôi môi đỏ của Ôn Ninh khẽ chu lại, đầu ngón tay trắng như ngọc khẽ vẫy trước mắt Lục Tiến Dương, như đang đòi anh khen thưởng.
Nghe cô nói tay mình đan đến chai sạn, sắc mặt Lục Tiến Dương trầm xuống, vội nắm lấy ngón tay cô kiểm tra kỹ lưỡng, ngón trỏ và ngón giữa ở mặt trong của Ôn Ninh có một chút chai mỏng, không nhìn kỹ thì khó thấy, nhưng tay cô vẫn trắng trẻo như hành non, Đầu ngón tay Lục Tiến Dương khẽ vuốt ve vết chai mỏng đó, lòng xót xa, đôi mày nhíu chặt, anh nắm lấy ngón tay cô đưa lên môi hôn mãi, như thể không hôn đủ.
"Lần sau đừng vất vả như vậy để đan áo cho anh, mua cũng được, chỉ cần là em chọn, anh đều thích."
Cảm giác tê dại như dòng điện chạy qua ngón tay, lan tỏa khắp người, tay chân Ôn Ninh mềm nhũn, dịu dàng nói: "Tự đan làm sao mà giống mua được, bây giờ thì anh biết em thích anh nhiều thế nào rồi chứ?"
"Ừ, anh biết." Lục Tiến Dương dùng đôi môi khẽ vuốt ve đầu ngón tay cô.
Nửa người Ôn Ninh đã mềm nhũn, giọng cũng nhẹ nhàng: "Anh còn chưa xem kỹ chiếc áo len em đan cho anh."
Lục Tiến Dương chỉ mải nhìn cô, quý trọng cô, nghe cô nói thức mấy đêm liền để đan áo cho anh, càng khiến anh xót xa, thật sự không kịp nhìn xem chiếc áo trông thế nào.
Anh đưa mắt nhìn xuống chiếc áo len được trải phẳng trên giường, Lục Tiến Dương từng thấy đồng đội mặc áo len do người yêu đan, thường là áo trơn màu, hoặc có hoa văn dọc như sợi dây thừng, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy kiểu này, chỉ có hai bên ngực trước là có hoa văn, vừa tinh tế lại kín đáo, rất hợp với gu thẩm mỹ của anh.
Anh vừa nhìn đã thích, khóe môi nhếch lên một đường cong nhẹ, "Anh thích lắm, mai anh sẽ mặc luôn."
Nghe anh nói thích, Ôn Ninh kiêu hãnh khẽ nhướng mày, biểu cảm hân hoan đó khiến Lục Tiến Dương cảm thấy ngọt ngào, anh kéo lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía trước, khuôn mặt tươi tắn động lòng người của Ôn Ninh lập tức phóng to trước mắt anh, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hé mở, lộ ra một màu trắng ngà, ánh mắt của Lục Tiến Dương trở nên u tối, nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại đó, không thể kìm lòng mà hôn lên.
Bận tâm đến việc bên ngoài vẫn còn người, anh chỉ hôn thoáng qua rồi kìm chế rời ra.
Đôi môi tách ra, hai người vẫn giữ tay nhau, đầu ngón tay thô ráp của Lục Tiến Dương nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại trên mu bàn tay cô, dòng điện nhỏ lan từ đầu ngón tay thẳng đến trái tim Ôn Ninh, mặt cô đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, đôi mắt phủ một lớp sương mỏng nhìn Lục Tiến Dương.
Trong đôi mắt đen láy của Lục Tiến Dương, hai ngọn lửa đang bùng cháy, yết hầu anh trượt lên trượt xuống.
Kèm theo đó là những điều kiện đầy cám dỗ.
Thăng quan tiến chức, vàng bạc châu báu, người đẹp rượu ngon, chỉ cần máy bay hạ cánh, tất cả những điều này sẽ lập tức trở thành hiện thực.
Ngô Trung Lỗi như đã nhìn thấy một tương lai tươi đẹp đang vẫy gọi mình.
Trong lòng có một giọng nói vang lên, đi đi, chỉ cần bay qua đó, mọi thứ sẽ thuộc về mình, nhiều hơn cả những gì mà Lục Tiến Dương hiện tại đang có!
Ở lại nơi này, với hoàn cảnh gia đình bình thường của mình, dù có cố gắng thế nào cũng không thể có được những thứ đó!
Tại phòng bệnh trong trạm y tế.
Huấn luyện viên dẫn theo Ngô Trung Lỗi rời đi.
Tiễn hai vị khách không mời mà đến, Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, bước đến bên giường ngồi xuống, Lục Tiến Dương kéo tay cô lại, đôi mày kiếm nhíu chặt: "Anh ta quấy rối em à?"
Ôn Ninh khẽ cọ đầu ngón tay vào lòng bàn tay rộng lớn của anh, chớp mắt: "Không có, anh ta chỉ hỏi em tên gì, em cũng không nói cho anh ta biết, còn cảnh cáo anh ta đừng đi theo em. Anh ta không phải thích hắc nước bẩn lên đầu người khác sao, vậy thì em cũng hắc lên đầu anh ta, xem anh ta có dám bắt nạt anh nữa không."
Ôn Ninh nhướng nhẹ đôi mày liễu, đôi mắt mắt hạnh mở to, trông như một chú mèo con đang tức giận.
Cô rất bảo vệ anh.
Lục Tiến Dương chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, không kìm được mà đưa tay véo nhẹ má cô.
Làn da mềm mại, thơm tho, mịn màng như thể có thể vắt ra nước, đầu ngón tay của Lục Tiến Dương như bị điện giật, cảm giác tê dại lan tỏa khắp người.
Trong đầu Ôn Ninh vẫn là hình ảnh Ngô Trung Lỗi với bộ dạng bỉ ổi đáng khinh kia, tức đến mức phồng má lên: "Tiến Dương, có phải anh có xích mích gì với anh ta không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không thì sao nửa đêm anh ta lại đi báo cáo với huấn luyện viên.
Nhắc đến xích mích, Lục Tiến Dương nghiêm túc nhớ lại: "Trước đây trong buổi kiểm tra tại căn cứ, anh ta muốn đổi chiếc bút máy lấy đôi găng tay da của anh, nhưng anh từ chối."
Thì ra là vậy! Ôn Ninh phẫn nộ: "Nếu là em, em cũng không đổi, găng tay da khó mua biết bao, có tiền cũng chưa chắc mua được, bút máy đâu phải là thứ hiếm lạ gì, anh ta chỉ vì chuyện đó mà ghi hận với anh, lòng dạ cũng thật nhỏ nhen, em cứ tưởng phi công đều phải có thực lực và phẩm chất, không ngờ lại có người như anh ta."
Lục Tiến Dương đưa tay vuốt nhẹ tóc mai lòa xòa bên má cô ra sau tai, giọng nói nhàn nhạt: "Biết người, biết mặt, không biết lòng. Điều kiện khắt khe đến đâu cũng không thể sàng lọc được phẩm chất con người."
Cũng phải, Ôn Ninh gật đầu đồng tình.
"Không nhắc đến anh ta nữa," lâu lắm mới gặp nhau, Ôn Ninh nhớ đến món quà đã mang theo, phấn khích nói, "Tiến Dương, em có quà cho anh."
Trong mắt Lục Tiến Dương hiện lên một chút ý cười: "Quà gì thế?"
Ôn Ninh bí mật nói: "Anh nhắm mắt lại trước đã."
Lục Tiến Dương làm theo.
Ôn Ninh quay lưng lấy chiếc túi xách của mình, lấy ra chiếc khăn quàng cổ và áo len, đặt lên giường, sau đó cầm chiếc khăn quàng quấn quanh cổ Lục Tiến Dương, ngay lập tức, anh cảm thấy cổ mình ấm áp, lông tơ dựng đứng lên, đoán ngay ra là một chiếc khăn len.
Cảm giác ấm áp từ cổ lan tỏa khắp lồng ngực, khóe miệng Lục Tiến Dương không ngừng nhếch lên, mở mắt ra, liền đối diện với ánh mắt sáng ngời đầy yêu thương của Ôn Ninh, giọng nói ngọt ngào như phủ mật: "Tiến Dương, em nghĩ mãi không biết nên tặng anh món quà gì, em nghe nói bây giờ mọi người đều tặng khăn quàng cho người mình thích, nên em đã tự tay đan một chiếc khăn quàng cho anh, anh có thích không?"
Người mình thích, tự tay, nghe những từ này, toàn thân Lục Tiến Dương như mở toang hết mọi lỗ chân lông, thoải mái vô cùng.
Trước đây, nhiều đồng đội của anh đã nhận được khăn quàng cổ do người yêu đan, có người còn đeo khăn đi dạo khắp căn cứ để khoe, lúc đó anh không hiểu có gì đáng khoe, chẳng phải chỉ là một chiếc khăn thôi sao, nhưng bây giờ thì, anh đã hiểu cảm giác đó là như thế nào rồi.
Lục Tiến Dương dùng đôi mắt đen sâu như biển nhìn Ôn Ninh, giọng trầm thấp đầy niềm vui: "Chỉ cần là em tặng, anh đều thích."
Ôn Ninh chớp chớp mắt nhìn anh, ra hiệu anh nhìn xuống dưới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tiến Dương cúi đầu, Ôn Ninh cầm lấy hai vai chiếc áo len giũ ra, trải phẳng trên giường, nhẹ nhàng nói, "Em còn đan cho anh một chiếc áo len nữa, để kịp hoàn thành trước khi đến tỉnh Tây gặp anh, em đã thức mấy đêm liền đấy, cuối cùng cũng xong."
"Anh xem tay em còn bị chai rồi đây này."
Đôi môi đỏ của Ôn Ninh khẽ chu lại, đầu ngón tay trắng như ngọc khẽ vẫy trước mắt Lục Tiến Dương, như đang đòi anh khen thưởng.
Nghe cô nói tay mình đan đến chai sạn, sắc mặt Lục Tiến Dương trầm xuống, vội nắm lấy ngón tay cô kiểm tra kỹ lưỡng, ngón trỏ và ngón giữa ở mặt trong của Ôn Ninh có một chút chai mỏng, không nhìn kỹ thì khó thấy, nhưng tay cô vẫn trắng trẻo như hành non, Đầu ngón tay Lục Tiến Dương khẽ vuốt ve vết chai mỏng đó, lòng xót xa, đôi mày nhíu chặt, anh nắm lấy ngón tay cô đưa lên môi hôn mãi, như thể không hôn đủ.
"Lần sau đừng vất vả như vậy để đan áo cho anh, mua cũng được, chỉ cần là em chọn, anh đều thích."
Cảm giác tê dại như dòng điện chạy qua ngón tay, lan tỏa khắp người, tay chân Ôn Ninh mềm nhũn, dịu dàng nói: "Tự đan làm sao mà giống mua được, bây giờ thì anh biết em thích anh nhiều thế nào rồi chứ?"
"Ừ, anh biết." Lục Tiến Dương dùng đôi môi khẽ vuốt ve đầu ngón tay cô.
Nửa người Ôn Ninh đã mềm nhũn, giọng cũng nhẹ nhàng: "Anh còn chưa xem kỹ chiếc áo len em đan cho anh."
Lục Tiến Dương chỉ mải nhìn cô, quý trọng cô, nghe cô nói thức mấy đêm liền để đan áo cho anh, càng khiến anh xót xa, thật sự không kịp nhìn xem chiếc áo trông thế nào.
Anh đưa mắt nhìn xuống chiếc áo len được trải phẳng trên giường, Lục Tiến Dương từng thấy đồng đội mặc áo len do người yêu đan, thường là áo trơn màu, hoặc có hoa văn dọc như sợi dây thừng, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy kiểu này, chỉ có hai bên ngực trước là có hoa văn, vừa tinh tế lại kín đáo, rất hợp với gu thẩm mỹ của anh.
Anh vừa nhìn đã thích, khóe môi nhếch lên một đường cong nhẹ, "Anh thích lắm, mai anh sẽ mặc luôn."
Nghe anh nói thích, Ôn Ninh kiêu hãnh khẽ nhướng mày, biểu cảm hân hoan đó khiến Lục Tiến Dương cảm thấy ngọt ngào, anh kéo lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía trước, khuôn mặt tươi tắn động lòng người của Ôn Ninh lập tức phóng to trước mắt anh, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hé mở, lộ ra một màu trắng ngà, ánh mắt của Lục Tiến Dương trở nên u tối, nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại đó, không thể kìm lòng mà hôn lên.
Bận tâm đến việc bên ngoài vẫn còn người, anh chỉ hôn thoáng qua rồi kìm chế rời ra.
Đôi môi tách ra, hai người vẫn giữ tay nhau, đầu ngón tay thô ráp của Lục Tiến Dương nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại trên mu bàn tay cô, dòng điện nhỏ lan từ đầu ngón tay thẳng đến trái tim Ôn Ninh, mặt cô đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, đôi mắt phủ một lớp sương mỏng nhìn Lục Tiến Dương.
Trong đôi mắt đen láy của Lục Tiến Dương, hai ngọn lửa đang bùng cháy, yết hầu anh trượt lên trượt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro