Xuyên Sách: Trước Khi Chết Ta Đã Viết Thư Tình Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Mình
Chương 20
2024-10-13 20:02:49
Hai năm không dài không ngắn. Dù không đủ để nàng thực sự có tình cảm thân thiết với Phương Anh, nhưng nay lần nữa nhìn thấy căn phòng mà họ từng ở chung, những ký ức cũ không khỏi ùa về.
Đường Kiều nhìn chằm chằm vào bài trí trong phòng một lúc, đột nhiên đưa tay vào áo mình, lấy ra một chiếc túi thơm màu sắc nhã nhặn.
Túi thơm phồng lên, sờ vào có chút cộm. Đường Kiều tháo dây buộc, lắc nhẹ trên lòng bàn tay, quả nhiên có vài bạc vụn rơi ra.
Đường Kiều đếm số lượng, sau đó cầm lấy một cái, cẩn thận sờ soạng.
Những bạc vụn này vốn lạnh, vì nàng luôn mang theo bên người nên bây giờ có chút ấm. Đưa lên gần, còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa dành dành nhè nhẹ pha lẫn mùi thuốc.
Đến cả những chi tiết nhỏ như thế này cũng hoàn toàn trùng khớp… Xem ra nàng thực sự trọng sinh rồi.
Nhưng rõ ràng nàng đã tự đâm chết mình trong thời gian quy định, theo lý thì phải trở về hiện đại, sao lại trọng sinh trong thế giới này?
Hơn nữa, thời điểm trọng sinh cũng khác với kiếp trước, có quá nhiều điều không hợp lý, hệ thống ngốc nghếch này đến giờ vẫn không đi ra giải thích…
Suy nghĩ đến đây, Đường Kiều mới nhận ra rằng từ khi nàng tỉnh dậy đến giờ, hệ thống ồn ào đó lại hoàn toàn im lặng.
Đường Kiều thử gọi vài lần trong lòng nhưng vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Điều này trong quá khứ tuyệt đối không thể xảy ra.
Đường Kiều từ từ nhíu mày, một phỏng đoán táo bạo liền hiện lên.
Chẳng lẽ... hệ thống đã biến mất rồi?
Nghĩ đến khả năng này, đầu tiên Đường Kiều rất là vui mừng, sau đó lại lo lắng.
Vui là hệ thống không còn, nàng không cần phải nghe nó chỉ việc mà làm nữa, cũng không cần phải làm theo kịch bản của sách gốc, hoàn toàn có thể tự do, muốn làm gì thì làm.
Lo là nếu hệ thống thực sự biến mất, điều đó có nghĩa là nàng mất đi liên hệ duy nhất với thế giới hiện đại, từ nay chỉ có thể ở lại thế giới này, không thể quay về nữa.
…
Chết tiệt.
Trong lòng Đường Kiều giật thót lên, lập tức thả ra linh thức và dò xét sự tồn tại của hệ thống.
Linh thức lấy từ Đường Kiều làm trung tâm, nhanh chóng lan ra xung quanh, vừa mới chạm đến bên ngoài phòng thì đột ngột dừng lại như bị cắt đứt.
Đường Kiều ngẩn người, sau đó phản ứng lại… rõ ràng là, không chỉ có thân thể này trọng sinh, mà cả tu vi của nàng cũng vậy.
Đây đúng là...
Đường Kiều xoa xoa trán, đau đầu mà thu hồi linh thức, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đường Kiều nhìn chằm chằm vào bài trí trong phòng một lúc, đột nhiên đưa tay vào áo mình, lấy ra một chiếc túi thơm màu sắc nhã nhặn.
Túi thơm phồng lên, sờ vào có chút cộm. Đường Kiều tháo dây buộc, lắc nhẹ trên lòng bàn tay, quả nhiên có vài bạc vụn rơi ra.
Đường Kiều đếm số lượng, sau đó cầm lấy một cái, cẩn thận sờ soạng.
Những bạc vụn này vốn lạnh, vì nàng luôn mang theo bên người nên bây giờ có chút ấm. Đưa lên gần, còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa dành dành nhè nhẹ pha lẫn mùi thuốc.
Đến cả những chi tiết nhỏ như thế này cũng hoàn toàn trùng khớp… Xem ra nàng thực sự trọng sinh rồi.
Nhưng rõ ràng nàng đã tự đâm chết mình trong thời gian quy định, theo lý thì phải trở về hiện đại, sao lại trọng sinh trong thế giới này?
Hơn nữa, thời điểm trọng sinh cũng khác với kiếp trước, có quá nhiều điều không hợp lý, hệ thống ngốc nghếch này đến giờ vẫn không đi ra giải thích…
Suy nghĩ đến đây, Đường Kiều mới nhận ra rằng từ khi nàng tỉnh dậy đến giờ, hệ thống ồn ào đó lại hoàn toàn im lặng.
Đường Kiều thử gọi vài lần trong lòng nhưng vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Điều này trong quá khứ tuyệt đối không thể xảy ra.
Đường Kiều từ từ nhíu mày, một phỏng đoán táo bạo liền hiện lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng lẽ... hệ thống đã biến mất rồi?
Nghĩ đến khả năng này, đầu tiên Đường Kiều rất là vui mừng, sau đó lại lo lắng.
Vui là hệ thống không còn, nàng không cần phải nghe nó chỉ việc mà làm nữa, cũng không cần phải làm theo kịch bản của sách gốc, hoàn toàn có thể tự do, muốn làm gì thì làm.
Lo là nếu hệ thống thực sự biến mất, điều đó có nghĩa là nàng mất đi liên hệ duy nhất với thế giới hiện đại, từ nay chỉ có thể ở lại thế giới này, không thể quay về nữa.
…
Chết tiệt.
Trong lòng Đường Kiều giật thót lên, lập tức thả ra linh thức và dò xét sự tồn tại của hệ thống.
Linh thức lấy từ Đường Kiều làm trung tâm, nhanh chóng lan ra xung quanh, vừa mới chạm đến bên ngoài phòng thì đột ngột dừng lại như bị cắt đứt.
Đường Kiều ngẩn người, sau đó phản ứng lại… rõ ràng là, không chỉ có thân thể này trọng sinh, mà cả tu vi của nàng cũng vậy.
Đây đúng là...
Đường Kiều xoa xoa trán, đau đầu mà thu hồi linh thức, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro