Xuyên Sách: Trước Khi Chết Ta Đã Viết Thư Tình Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Mình
Chương 29
2024-10-13 20:02:49
Không có con quạ xuất hiện, trong đầu cũng không vang lên âm thanh điện tử.
Chẳng lẽ hệ thống thực sự đã biến mất rồi?
Còn Đường Thanh Hoan rõ ràng không chấp nhận được cú sốc này, ban đầu là quả quyết nói ‘không thể nào’, sau đó dần dần trở nên kích động, lắc đầu không ngừng và nói với vẻ khó tin: "Không thể nào, phụ mẫu ta yêu thương nhau như vậy, làm sao có thể có con với người khác..."
"Ta đã nói rồi, ngươi có thể đi hỏi phụ mẫu ngươi, họ còn hiểu rõ hơn ta." Đường Kiều lười nghe nàng ta lặp đi lặp lại những lời này, nói thẳng: "Tóm lại ta đã nói sự thật cho ngươi biết, tin hay không là việc của ngươi, ta không quản được."
"Bây giờ ta muốn đi ngủ, thứ lỗi."
Đường Kiều không bận tâm đến Đường Thanh Hoan đang sốc nặng mà quay người đi tìm một căn phòng trống rồi đi vào.
Giống như trước đó, nàng mở cửa sổ và nhìn ra ngoài một lúc, rồi âm thầm gọi hệ thống trong lòng.
Vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Bây giờ Đường Kiều cuối cùng có thể khẳng định, hệ thống thực sự đã biến mất.
Cho đến giờ vẫn không xuất hiện cũng đã đủ nghi ngờ, giờ đây nàng làm việc trái ngược hoàn toàn với mạch truyện mà vẫn không có phản ứng, tất cả những dấu hiệu này đều cho thấy hệ thống đã chết, và chết một cách triệt để, ngay cả tro cốt cũng không còn.
Điều này có nghĩa là, mọi nỗ lực suốt mười năm của nàng, cuối cùng đều uổng phí.
Không chỉ vậy, giờ đây nàng còn phải bắt đầu lại từ đầu và lần này thậm chí không có người vẽ bánh để khích lệ!
"…"
Có một khoảnh khắc, Đường Kiều tức giận đến mức muốn ra ngoài trả thù xã hội.
Nhưng dù sao nàng cũng đã làm phản diện nhiều năm, tâm lý đã rèn luyện được sự bình tĩnh trong mọi tình huống. Nàng tự nhủ ‘không giận, không giận’ mười lần trong lòng, rồi chửi rủa tổ tiên mười tám đời của hệ thống, cuối cùng mới lấy lại bình tĩnh.
Không thể về nhà thì sao?
Không về thì không về, dù sao nàng cũng đã được tự do, từ nay không còn ai có thể ràng buộc nàng, nàng muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không thể tồi tệ hơn kiếp trước.
Đúng.
Nàng đã được tự do.
Lần này, dù Đường Kiều đưa ra lựa chọn gì, cũng sẽ không còn ai ngăn cản nàng nữa.
Đường Kiều nhìn đôi tay của mình, nhịp tim dần nhanh hơn, bỗng nhiên cảm thấy có một chút mong đợi cho tương lai.
Nghe có vẻ không tệ chút nào, phải không?
Hai ngày tiếp theo, quả nhiên Đường Thanh Hoan không đến tìm Đường Kiều nữa.
Chẳng lẽ hệ thống thực sự đã biến mất rồi?
Còn Đường Thanh Hoan rõ ràng không chấp nhận được cú sốc này, ban đầu là quả quyết nói ‘không thể nào’, sau đó dần dần trở nên kích động, lắc đầu không ngừng và nói với vẻ khó tin: "Không thể nào, phụ mẫu ta yêu thương nhau như vậy, làm sao có thể có con với người khác..."
"Ta đã nói rồi, ngươi có thể đi hỏi phụ mẫu ngươi, họ còn hiểu rõ hơn ta." Đường Kiều lười nghe nàng ta lặp đi lặp lại những lời này, nói thẳng: "Tóm lại ta đã nói sự thật cho ngươi biết, tin hay không là việc của ngươi, ta không quản được."
"Bây giờ ta muốn đi ngủ, thứ lỗi."
Đường Kiều không bận tâm đến Đường Thanh Hoan đang sốc nặng mà quay người đi tìm một căn phòng trống rồi đi vào.
Giống như trước đó, nàng mở cửa sổ và nhìn ra ngoài một lúc, rồi âm thầm gọi hệ thống trong lòng.
Vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Bây giờ Đường Kiều cuối cùng có thể khẳng định, hệ thống thực sự đã biến mất.
Cho đến giờ vẫn không xuất hiện cũng đã đủ nghi ngờ, giờ đây nàng làm việc trái ngược hoàn toàn với mạch truyện mà vẫn không có phản ứng, tất cả những dấu hiệu này đều cho thấy hệ thống đã chết, và chết một cách triệt để, ngay cả tro cốt cũng không còn.
Điều này có nghĩa là, mọi nỗ lực suốt mười năm của nàng, cuối cùng đều uổng phí.
Không chỉ vậy, giờ đây nàng còn phải bắt đầu lại từ đầu và lần này thậm chí không có người vẽ bánh để khích lệ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"…"
Có một khoảnh khắc, Đường Kiều tức giận đến mức muốn ra ngoài trả thù xã hội.
Nhưng dù sao nàng cũng đã làm phản diện nhiều năm, tâm lý đã rèn luyện được sự bình tĩnh trong mọi tình huống. Nàng tự nhủ ‘không giận, không giận’ mười lần trong lòng, rồi chửi rủa tổ tiên mười tám đời của hệ thống, cuối cùng mới lấy lại bình tĩnh.
Không thể về nhà thì sao?
Không về thì không về, dù sao nàng cũng đã được tự do, từ nay không còn ai có thể ràng buộc nàng, nàng muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không thể tồi tệ hơn kiếp trước.
Đúng.
Nàng đã được tự do.
Lần này, dù Đường Kiều đưa ra lựa chọn gì, cũng sẽ không còn ai ngăn cản nàng nữa.
Đường Kiều nhìn đôi tay của mình, nhịp tim dần nhanh hơn, bỗng nhiên cảm thấy có một chút mong đợi cho tương lai.
Nghe có vẻ không tệ chút nào, phải không?
Hai ngày tiếp theo, quả nhiên Đường Thanh Hoan không đến tìm Đường Kiều nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro