Xuyên Sách: Trước Khi Chết Ta Đã Viết Thư Tình Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Mình
Chương 34
2024-10-13 20:02:49
Qua lớp sương mù trắng xóa, ngoài những ngọn núi xanh nối tiếp nhau, chỉ có bậc thang kéo dài không thấy điểm cuối. Thỉnh thoảng có vài bóng người đang leo lên bậc thang, cũng trở nên nhỏ bé vô cùng, ẩn hiện trong mây mù, gần như không thể thấy rõ.
Đây là cảnh tượng thường thấy ở Thiên Xu, không chỉ đối với đệ tử nội môn như họ, mà ngay cả tạp dịch ngoại môn phụ trách quét dọn cũng không thèm nhìn thêm một lần.
Nhưng Thẩm sư huynh lại nhìn chăm chú như vậy…
Một đệ tử không kìm được tò mò, mở miệng hỏi: "Thẩm sư huynh, huynh đang nhìn gì thế?"
Thẩm Tất Đăng nghe tiếng liền nghiêng đầu.
Hắn có nước da trắng và khuôn mặt thanh tú, đuôi mắt hơi xếch trông đặc biệt đẹp, nhưng không hề mang vẻ âm nhu, ngược lại còn toát ra một chút tà khí.
Đệ tử kia lập tức khựng lại, theo bản năng muốn rút lại câu hỏi vừa rồi.
Nhưng thấy Thẩm Tất Đăng thu hồi ánh nhìn, thản nhiên cúi mắt xuống.
"Không có gì." Hắn nói.
Trong giọng nói thậm chí có chút vui vẻ như có như không.
Leo hết mấy ngàn bậc thang, Đường Kiều đói đến mức bụng dán vào lưng.
Giống như kiếp trước, ở điểm cuối có một vị trưởng lão nghiêm nghị chờ đợi. Thấy các đệ tử mới đã leo gần hết, vị trưởng lão này dẫn họ băng qua quảng trường và một khu rừng trúc, đến trước dãy nhà tường trắng ngói đen.
"Đây sẽ là nơi ở của các ngươi sau này." Trưởng lão nói: "Bây giờ bắt đầu phân phòng, hai người một phòng."
Đây đều là những thiếu niên vừa thwsc tỉnh linh mạch không lâu, vừa leo xong ngần ấy bậc thang, sớm đã mệt mỏi rã rời, lúc này cũng không còn hứng thú khám phá nữa mà từng người kéo lê thân thể mềm nhũn, lê lết đi tới.
Đường Kiều nhìn thấy Đường Thanh Hoan trong đám đông, nàng ta và thiếu nữ Tương Châu kia dìu nhau, trông có vẻ khá hơn những người khác một chút.
Đường Kiều đếm số người còn lại, xác định là số lẻ, liền không vội vàng mà chờ đến cuối cùng.
Quả nhiên, cuối cùng chỉ còn lại nàng.
Trưởng lão tiếc nuối nói: "Xem ra ngươi phải ở một mình rồi."
Đường Kiều cầu còn không được.
Nàng cảm ơn trưởng lão, giả vờ thất vọng, chậm rãi bước về phía căn phòng cuối cùng.
Vào phòng, nàng liền đóng cửa lại, rồi quay người quan sát xung quanh mà nở nụ cười hài lòng.
Ha, cả hai chiếc giường đều là của nàng, nàng muốn ngủ thế nào thì ngủ!
Đường Kiều đẩy hai chiếc giường sát vào nhau rồi nằm lên, lăn vài vòng. Khi lăn mệt, cơn đói lại ập đến, nàng sờ bụng lép kẹp, dù không muốn rời giường nhưng vẫn phải ngồi dậy.
Đây là cảnh tượng thường thấy ở Thiên Xu, không chỉ đối với đệ tử nội môn như họ, mà ngay cả tạp dịch ngoại môn phụ trách quét dọn cũng không thèm nhìn thêm một lần.
Nhưng Thẩm sư huynh lại nhìn chăm chú như vậy…
Một đệ tử không kìm được tò mò, mở miệng hỏi: "Thẩm sư huynh, huynh đang nhìn gì thế?"
Thẩm Tất Đăng nghe tiếng liền nghiêng đầu.
Hắn có nước da trắng và khuôn mặt thanh tú, đuôi mắt hơi xếch trông đặc biệt đẹp, nhưng không hề mang vẻ âm nhu, ngược lại còn toát ra một chút tà khí.
Đệ tử kia lập tức khựng lại, theo bản năng muốn rút lại câu hỏi vừa rồi.
Nhưng thấy Thẩm Tất Đăng thu hồi ánh nhìn, thản nhiên cúi mắt xuống.
"Không có gì." Hắn nói.
Trong giọng nói thậm chí có chút vui vẻ như có như không.
Leo hết mấy ngàn bậc thang, Đường Kiều đói đến mức bụng dán vào lưng.
Giống như kiếp trước, ở điểm cuối có một vị trưởng lão nghiêm nghị chờ đợi. Thấy các đệ tử mới đã leo gần hết, vị trưởng lão này dẫn họ băng qua quảng trường và một khu rừng trúc, đến trước dãy nhà tường trắng ngói đen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây sẽ là nơi ở của các ngươi sau này." Trưởng lão nói: "Bây giờ bắt đầu phân phòng, hai người một phòng."
Đây đều là những thiếu niên vừa thwsc tỉnh linh mạch không lâu, vừa leo xong ngần ấy bậc thang, sớm đã mệt mỏi rã rời, lúc này cũng không còn hứng thú khám phá nữa mà từng người kéo lê thân thể mềm nhũn, lê lết đi tới.
Đường Kiều nhìn thấy Đường Thanh Hoan trong đám đông, nàng ta và thiếu nữ Tương Châu kia dìu nhau, trông có vẻ khá hơn những người khác một chút.
Đường Kiều đếm số người còn lại, xác định là số lẻ, liền không vội vàng mà chờ đến cuối cùng.
Quả nhiên, cuối cùng chỉ còn lại nàng.
Trưởng lão tiếc nuối nói: "Xem ra ngươi phải ở một mình rồi."
Đường Kiều cầu còn không được.
Nàng cảm ơn trưởng lão, giả vờ thất vọng, chậm rãi bước về phía căn phòng cuối cùng.
Vào phòng, nàng liền đóng cửa lại, rồi quay người quan sát xung quanh mà nở nụ cười hài lòng.
Ha, cả hai chiếc giường đều là của nàng, nàng muốn ngủ thế nào thì ngủ!
Đường Kiều đẩy hai chiếc giường sát vào nhau rồi nằm lên, lăn vài vòng. Khi lăn mệt, cơn đói lại ập đến, nàng sờ bụng lép kẹp, dù không muốn rời giường nhưng vẫn phải ngồi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro