Xuyên Sách: Trước Khi Chết Ta Đã Viết Thư Tình Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Mình
Chương 39
2024-10-13 20:02:49
Đường Kiều: "......"
Đại ca, ngài có lịch sự không?
Đường Thanh Hoan nghe câu đánh giá này, trong lòng lại dâng lên một chút vui mừng.
Trước đây vì chuyện leo bậc thang, nàng ta cũng có chút nghi ngờ về bản thân, lời của Huyền Kính chân nhân không khác gì sự khẳng định lớn nhất, ngay lập tức khiến nàng ta an tâm hơn.
Nhưng nàng ta lại nghĩ đến hoàn cảnh của Đường Kiều, nhanh chóng lo lắng nói: "Nhưng mà..."
Huyền Kính chân nhân: "Nhưng mà?"
Đường Thanh Hoan mím môi: "Trước đây con đã hứa với phụ mẫu, phải chăm sóc lẫn nhau với đường muội. Nếu chúng ta không bái cùng một sư tôn thì con và nàng sẽ phải chia cách..."
Nàng ta dừng lại nhưng Huyền Kính chân nhân đã hiểu ý.
Thông thường, hắn sẽ không hạ thấp tiêu chuẩn thu nhận đệ tử vì lý do này.
Nhưng đứa trẻ này có thiên phú rất hiếm có, lại có tính cách rất tốt...
Huyền Kính chân nhân suy nghĩ một chút, thỏa hiệp: "Tuy không thể vào môn hạ của ta, nhưng vào Thương Minh phong làm đệ tử nội môn cũng không phải không thể."
Lời vừa dứt, mọi người xôn xao.
Không ngờ thật sự được như ý!
Nhìn thế này, dù vị đường muội kia không trở thành đệ tử thân truyền của Huyền Kính chân nhân nhưng cũng được vào nội môn.
Vận may này thật quá tốt.
Mọi người âm thầm ghen tị, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc với thái độ của Huyền Kính chân nhân.
Hắn sẵn sàng thỏa hiệp vì đệ tử mới này, rốt cuộc thiên phú của nàng ta tốt đến mức nào...
Dường như Đường Thanh Hoan cũng không ngờ Huyền Kính chân nhân lại trả lời như vậy, nàng ta ngẩn ra một chút, rồi mừng rỡ nói: "Thật sao? Cảm ơn sư tôn..."
Lời chưa dứt, đột nhiên trong đám đông vang lên một giọng nói.
"Xin lỗi."
Giọng nói trong trẻo, mềm mại mà bình tĩnh như tuyết tụ trên mặt trăng.
Mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Đường Kiều đang nhìn Huyền Kính chân nhân, ánh mắt bình thản mà nở nụ cười nhạt.
"Ta từ chối."
Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại như sét đánh ngang tai, lập tức khiến các đệ tử trên quảng trường bùng nổ.
Nàng lại từ chối Huyền Kính chân nhân... Thật không biết nên khen nàng dũng cảm hay là không biết tự lượng sức.
Nàng chưa từng nghe qua thanh danh lừng lẫy của Huyền Kính chân nhân hay sao?
Không chỉ các đệ tử trên quảng trường, mà ngay cả mấy vị phong chủ cũng nhìn về phía Đường Kiều.
Thậm chí Đường Thanh Hoan còn che miệng lại, trông vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.
Huyền Kính chân nhân hơi ngạc nhiên: "Ngươi không muốn vào Thương Minh phong của ta?"
Đại ca, ngài có lịch sự không?
Đường Thanh Hoan nghe câu đánh giá này, trong lòng lại dâng lên một chút vui mừng.
Trước đây vì chuyện leo bậc thang, nàng ta cũng có chút nghi ngờ về bản thân, lời của Huyền Kính chân nhân không khác gì sự khẳng định lớn nhất, ngay lập tức khiến nàng ta an tâm hơn.
Nhưng nàng ta lại nghĩ đến hoàn cảnh của Đường Kiều, nhanh chóng lo lắng nói: "Nhưng mà..."
Huyền Kính chân nhân: "Nhưng mà?"
Đường Thanh Hoan mím môi: "Trước đây con đã hứa với phụ mẫu, phải chăm sóc lẫn nhau với đường muội. Nếu chúng ta không bái cùng một sư tôn thì con và nàng sẽ phải chia cách..."
Nàng ta dừng lại nhưng Huyền Kính chân nhân đã hiểu ý.
Thông thường, hắn sẽ không hạ thấp tiêu chuẩn thu nhận đệ tử vì lý do này.
Nhưng đứa trẻ này có thiên phú rất hiếm có, lại có tính cách rất tốt...
Huyền Kính chân nhân suy nghĩ một chút, thỏa hiệp: "Tuy không thể vào môn hạ của ta, nhưng vào Thương Minh phong làm đệ tử nội môn cũng không phải không thể."
Lời vừa dứt, mọi người xôn xao.
Không ngờ thật sự được như ý!
Nhìn thế này, dù vị đường muội kia không trở thành đệ tử thân truyền của Huyền Kính chân nhân nhưng cũng được vào nội môn.
Vận may này thật quá tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người âm thầm ghen tị, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc với thái độ của Huyền Kính chân nhân.
Hắn sẵn sàng thỏa hiệp vì đệ tử mới này, rốt cuộc thiên phú của nàng ta tốt đến mức nào...
Dường như Đường Thanh Hoan cũng không ngờ Huyền Kính chân nhân lại trả lời như vậy, nàng ta ngẩn ra một chút, rồi mừng rỡ nói: "Thật sao? Cảm ơn sư tôn..."
Lời chưa dứt, đột nhiên trong đám đông vang lên một giọng nói.
"Xin lỗi."
Giọng nói trong trẻo, mềm mại mà bình tĩnh như tuyết tụ trên mặt trăng.
Mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Đường Kiều đang nhìn Huyền Kính chân nhân, ánh mắt bình thản mà nở nụ cười nhạt.
"Ta từ chối."
Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại như sét đánh ngang tai, lập tức khiến các đệ tử trên quảng trường bùng nổ.
Nàng lại từ chối Huyền Kính chân nhân... Thật không biết nên khen nàng dũng cảm hay là không biết tự lượng sức.
Nàng chưa từng nghe qua thanh danh lừng lẫy của Huyền Kính chân nhân hay sao?
Không chỉ các đệ tử trên quảng trường, mà ngay cả mấy vị phong chủ cũng nhìn về phía Đường Kiều.
Thậm chí Đường Thanh Hoan còn che miệng lại, trông vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.
Huyền Kính chân nhân hơi ngạc nhiên: "Ngươi không muốn vào Thương Minh phong của ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro