Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác
Mộng Dục Hương
Lệ Hảo Đa Trấp
2024-10-08 02:56:09
Tang Nhược nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc thống khổ, trong cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ.
Linh hồn nàng như rơi vào một vùng tăm tối, lục phủ ngũ tạng truyền đến đau đớn như bị xé rách, huyết dịch nóng hổi như nước sôi, kêu gào muốn bộc phát.
Đau quá.
Nóng quá.
Thật muốn... Muốn được vuốt ve, muốn da thịt kề sát, muốn linh nhục tương dung, thật khó chịu, ai tới cứu nàng.
"A..."
Bên giường, Mặc Huyền đã nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, vẫn không nhìn ra nàng và Tang Nhược ban đầu có gì khác nhau.
"Quá thú vị." Hắn cười, đưa tay vuốt lên trán nàng: "Để ta xem, ngươi rốt cuộc là thứ gì."
Là thần hay quỷ, là người hay yêu, Sưu Hồn thuật sẽ cho hắn biết đáp án —— mặc dù sau khi sưu hồn mười phần có tám phần ngốc, hắn cũng chẳng bận tâm đến nữa.
"Thả lỏng chút...đừng kháng cự." Rốt cuộc là cái linh hồn thú vị gì, hắn đột nhiên tốt bụng nhắc nhở một câu.
Âm thanh xuyên phá tầng tầng hỗn độn đến tai Tang Nhược, nàng có chút trì trệ đánh giá bốn phía.
Ai, ai đang nói vậy?
"Đinh đong —— "
Một âm thanh máy móc vang lên: "Hệ thống xuyên thư phục vụ ngài, xin kí chủ —— Sưu Hồn Thuật?!!"
Sưu Hồn Thuật? Đó là cái gì? Hệ thống... Không phải ta không có hệ thống sao?
Đầu óc choáng váng, Tang Nhược cảm giác có thứ gì đó đang đảo quanh trong đầu.
Âm thanh máy móc kia tựa hồ đang hô: "Kí chủ, ta cần mượn chút điểm tích lũy giúp ngươi che giấu Sưu Hồn thuật, nhưng mượn quá nhiều điểm tích lũy, ta phải đi không gian Chủ Thần viết báo cáo, ngươi ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, mau chóng chờ ta trở về!"
Nó đang nói cái gì vậy? Điểm tích lũy gì, không gian Chủ Thần gì đó...
"Hả?" Mặc Huyền nhướng mày, kinh ngạc thu tay: "Làm sao có thể, sao ngươi lại là... Tang Nhược."
Tính tình của nàng và Tang Nhược hoàn toàn khác biệt, nhìn thế nào cũng không thể là cùng một người.
Nhưng kết quả của Sưu Hồn thuật lại cho thấy hồn phách của nàng chính là của Tang Nhược.
Yêu tộc luôn luôn có trực giác nhạy bén, làm Đế Quân Yêu Giới, trực giác của Mặc Huyền chưa bao giờ sai, nhưng thuật sưu hồn của hắn cũng chưa bao giờ sai.
Chuyện càng trở nên thú vị.
Nhìn sắc mặt Tang Nhược đã bắt đầu trắng bệch, hắn cúi đầu, đầu lưỡi chống má, cười: "Xem như ngươi gặp may."
Vốn định sau khi kết thúc sưu hồn sẽ giải tỏa lòng hiếu kỳ, mặc kệ sống chết của nàng, nhưng bây giờ nàng vẫn chưa thể chết.
Hắn dùng ngón tay đeo hồng giới vuốt lên cổ tay kia, linh lực trượt đi, chỗ cổ tay da tróc thịt bong, vết thương sâu hoắm tận xương. Hắn ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái, đưa tay thăm dò vào trong vết thương, khơi lên một mạch quản trong suốt như nước.
Đó là linh mạch của hắn.
Hắn lặp lại chiêu cũ, cổ tay mảnh khảnh của Tang Nhược rủ xuống bên giường cũng bị một vết thương y hệt, linh mạch mộc hệ màu xanh nhạt bị thô lỗ kéo ra, nàng đau đớn bật ra một tiếng nức nở, giữa hai chân bị kích thích chảy ra một cỗ nước ngọt.
Tiếng òm ọp kia thật sự quá rõ ràng, Mặc Huyền liếc qua, lại chẳng có hứng thú dời mắt, kéo chăn che cả người nàng lại.
Hắn cột hai linh mạch lại với nhau, bắt đầu rót linh lực vào trong linh mạch của nàng.
Đúng vậy, rót.
Linh lực màu nước gần như điên cuồng tràn vào linh mạch của Tang Nhược, cánh bướm còn kém một chút liền mở ra đã ngừng lan tràn, dược lực sôi trào trong thân thể nàng dưới trùng kích linh lực quá mức mãnh liệt đã vỡ vụn thành bột phấn.
Linh mạch tương liên, dùng linh lực thuần túy nhất tẩy kinh phạt tủy cho đối phương, cũng có thể loại trừ dược hiệu, trấn an huyết mạch xao động, người người trong Tu Chân giới đều biết biện pháp này.
Nhưng chẳng ai dám, cũng chẳng ai nguyện ý làm như vậy.
Linh mạch là mệnh môn quan trọng nhất cũng yếu ớt nhất của tu giả, phương thức này cực kỳ thống khổ đối với bên chuyển linh lực, hơi không cẩn thận sẽ khiến linh mạch đứt gãy.
Cho dù là Đế Quân Yêu Giới, làm việc này cũng đau, Mặc Huyền nhíu mày, hừ lạnh một tiếng với đống chăn đệm phồng lên trên giường: "Tiện nghi cho ngươi."
Chờ hắn hiểu rõ nàng rốt cuộc là thứ gì, nhất định đòi lại nàng gấp trăm lần... Không, gấp ngàn lần.
Nghĩ như vậy, hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cây hương toàn thân đỏ đậm, sau khi đốt lên đặt ở bên giường, kéo chăn xuống lộ ra khuôn mặt khôi phục hồng nhuận của Tang Nhược.
Nếu Tang Nhược còn tỉnh, sẽ nhận ra cây hương này là Mộng Dục Hương nổi danh lừng lẫy, một trong tam đại tình dược, sau khi đốt xuân sắc nhập mộng, lấy giả đánh tráo, chính là lựa chọn tốt nhất để giải quyết tịch mịch khi lẻ loi một mình.
——
Linh hồn nàng như rơi vào một vùng tăm tối, lục phủ ngũ tạng truyền đến đau đớn như bị xé rách, huyết dịch nóng hổi như nước sôi, kêu gào muốn bộc phát.
Đau quá.
Nóng quá.
Thật muốn... Muốn được vuốt ve, muốn da thịt kề sát, muốn linh nhục tương dung, thật khó chịu, ai tới cứu nàng.
"A..."
Bên giường, Mặc Huyền đã nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, vẫn không nhìn ra nàng và Tang Nhược ban đầu có gì khác nhau.
"Quá thú vị." Hắn cười, đưa tay vuốt lên trán nàng: "Để ta xem, ngươi rốt cuộc là thứ gì."
Là thần hay quỷ, là người hay yêu, Sưu Hồn thuật sẽ cho hắn biết đáp án —— mặc dù sau khi sưu hồn mười phần có tám phần ngốc, hắn cũng chẳng bận tâm đến nữa.
"Thả lỏng chút...đừng kháng cự." Rốt cuộc là cái linh hồn thú vị gì, hắn đột nhiên tốt bụng nhắc nhở một câu.
Âm thanh xuyên phá tầng tầng hỗn độn đến tai Tang Nhược, nàng có chút trì trệ đánh giá bốn phía.
Ai, ai đang nói vậy?
"Đinh đong —— "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một âm thanh máy móc vang lên: "Hệ thống xuyên thư phục vụ ngài, xin kí chủ —— Sưu Hồn Thuật?!!"
Sưu Hồn Thuật? Đó là cái gì? Hệ thống... Không phải ta không có hệ thống sao?
Đầu óc choáng váng, Tang Nhược cảm giác có thứ gì đó đang đảo quanh trong đầu.
Âm thanh máy móc kia tựa hồ đang hô: "Kí chủ, ta cần mượn chút điểm tích lũy giúp ngươi che giấu Sưu Hồn thuật, nhưng mượn quá nhiều điểm tích lũy, ta phải đi không gian Chủ Thần viết báo cáo, ngươi ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, mau chóng chờ ta trở về!"
Nó đang nói cái gì vậy? Điểm tích lũy gì, không gian Chủ Thần gì đó...
"Hả?" Mặc Huyền nhướng mày, kinh ngạc thu tay: "Làm sao có thể, sao ngươi lại là... Tang Nhược."
Tính tình của nàng và Tang Nhược hoàn toàn khác biệt, nhìn thế nào cũng không thể là cùng một người.
Nhưng kết quả của Sưu Hồn thuật lại cho thấy hồn phách của nàng chính là của Tang Nhược.
Yêu tộc luôn luôn có trực giác nhạy bén, làm Đế Quân Yêu Giới, trực giác của Mặc Huyền chưa bao giờ sai, nhưng thuật sưu hồn của hắn cũng chưa bao giờ sai.
Chuyện càng trở nên thú vị.
Nhìn sắc mặt Tang Nhược đã bắt đầu trắng bệch, hắn cúi đầu, đầu lưỡi chống má, cười: "Xem như ngươi gặp may."
Vốn định sau khi kết thúc sưu hồn sẽ giải tỏa lòng hiếu kỳ, mặc kệ sống chết của nàng, nhưng bây giờ nàng vẫn chưa thể chết.
Hắn dùng ngón tay đeo hồng giới vuốt lên cổ tay kia, linh lực trượt đi, chỗ cổ tay da tróc thịt bong, vết thương sâu hoắm tận xương. Hắn ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái, đưa tay thăm dò vào trong vết thương, khơi lên một mạch quản trong suốt như nước.
Đó là linh mạch của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn lặp lại chiêu cũ, cổ tay mảnh khảnh của Tang Nhược rủ xuống bên giường cũng bị một vết thương y hệt, linh mạch mộc hệ màu xanh nhạt bị thô lỗ kéo ra, nàng đau đớn bật ra một tiếng nức nở, giữa hai chân bị kích thích chảy ra một cỗ nước ngọt.
Tiếng òm ọp kia thật sự quá rõ ràng, Mặc Huyền liếc qua, lại chẳng có hứng thú dời mắt, kéo chăn che cả người nàng lại.
Hắn cột hai linh mạch lại với nhau, bắt đầu rót linh lực vào trong linh mạch của nàng.
Đúng vậy, rót.
Linh lực màu nước gần như điên cuồng tràn vào linh mạch của Tang Nhược, cánh bướm còn kém một chút liền mở ra đã ngừng lan tràn, dược lực sôi trào trong thân thể nàng dưới trùng kích linh lực quá mức mãnh liệt đã vỡ vụn thành bột phấn.
Linh mạch tương liên, dùng linh lực thuần túy nhất tẩy kinh phạt tủy cho đối phương, cũng có thể loại trừ dược hiệu, trấn an huyết mạch xao động, người người trong Tu Chân giới đều biết biện pháp này.
Nhưng chẳng ai dám, cũng chẳng ai nguyện ý làm như vậy.
Linh mạch là mệnh môn quan trọng nhất cũng yếu ớt nhất của tu giả, phương thức này cực kỳ thống khổ đối với bên chuyển linh lực, hơi không cẩn thận sẽ khiến linh mạch đứt gãy.
Cho dù là Đế Quân Yêu Giới, làm việc này cũng đau, Mặc Huyền nhíu mày, hừ lạnh một tiếng với đống chăn đệm phồng lên trên giường: "Tiện nghi cho ngươi."
Chờ hắn hiểu rõ nàng rốt cuộc là thứ gì, nhất định đòi lại nàng gấp trăm lần... Không, gấp ngàn lần.
Nghĩ như vậy, hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cây hương toàn thân đỏ đậm, sau khi đốt lên đặt ở bên giường, kéo chăn xuống lộ ra khuôn mặt khôi phục hồng nhuận của Tang Nhược.
Nếu Tang Nhược còn tỉnh, sẽ nhận ra cây hương này là Mộng Dục Hương nổi danh lừng lẫy, một trong tam đại tình dược, sau khi đốt xuân sắc nhập mộng, lấy giả đánh tráo, chính là lựa chọn tốt nhất để giải quyết tịch mịch khi lẻ loi một mình.
——
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro