[ Xuyên Sách ] Vườn Trường Văn Nam Chủ Đối Thủ Một Mất Một Còn Mối Tình Đầu
Chương 10
2024-11-24 04:07:50
Một câu trả lời vừa mơ hồ vừa khó đoán, khiến người nghe chẳng biết đâu mới là đáp án thật sự.
Tôn Mộng Đình biết có hỏi thêm cũng chẳng moi được gì từ miệng Giang Vũ Mạt, liền ngắt lời Nhan Tình: “Đừng hỏi nữa, cô ấy kín miệng lắm. Với lại, chúng ta còn chuyện quan trọng phải làm, cậu quên rồi à?”
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 17 của Giang Vũ Mạt.
Đây là một ngày rất đặc biệt. Lý do ba người tụ tập ở đây cũng là để hoàn thành một nhiệm vụ “đầy ý nghĩa.”
…
Vài phút sau, cả ba đứng trước tủ quần áo.
“Hôm nay mặc gì cho đẹp nhỉ?” Nhan Tình vừa sờ cằm vừa lật đi lật lại từng món đồ. Rồi cô lôi ra một chiếc váy mỏng, mắt sáng lên: “Cái này thì sao?”
Giang Vũ Mạt lắc đầu: “Không ổn. Chiếc này phải phối với áo khoác. Hôm nay nóng 37-38 độ, mặc áo khoác ra đường chắc bị người ta tưởng là kẻ điên mất.”
“Vậy thì đừng mặc áo khoác, chỉ mặc váy thôi.” Nhan Tình tưởng tượng, rồi cười tít mắt: “Đoạn ca mà thấy chắc sẽ bị cậu mê mẩn đến phát điên luôn!”
Giang Vũ Mạt: “… Không, chiếc này dây áo lót còn không che được.”
Nhan Tình bị câu nói của Giang Vũ Mạt làm cứng họng, nhưng vẫn không chịu thua, nói: “Cậu nên đi mua mấy loại dây lưng trong suốt ấy, ở tiệm nào chả có.”
Tôn Mộng Đình chen vào: “Dì tớ có dùng loại đó rồi, nhưng trong suốt không có nghĩa là không nhìn thấy, tớ thấy kiểu đó cũng chẳng đẹp chút nào.”
Thế là chiếc váy mỏng kia bị loại khỏi danh sách.
Tủ quần áo của Giang Vũ Mạt đầy ắp đồ. Cô rất thích ăn diện, mà mẹ cô cũng yêu thích chuyện làm đẹp cho con gái. Mỗi lần ra đường, hễ thấy đồ mới ở cửa tiệm nào là mẹ cô sẽ mua về. Sau nửa tiếng chọn đi chọn lại, cuối cùng họ quyết định: chiều nay Giang Vũ Mạt sẽ mặc áo thun trắng ngắn tay, quần jean cạp cao và giày vải.
Dù có nhiều quần áo đến mấy thì phong cách thời trang của học sinh cấp 3 như cô vẫn rất đơn giản. Cách ăn mặc của cô là kiểu mà chỉ cần liếc mắt một cái, người ta sẽ nhận ra ngay đây là học sinh.
Trong đám bạn, chiều cao của Giang Vũ Mạt không phải quá nổi bật, vì gen di truyền từ bố mẹ… Bố mẹ cô đều không cao. Năm nay cô vừa tròn 17 tuổi, chiều cao ước chừng chỉ khoảng 1m6 một chút. Để giúp con gái có thể cao thêm, bố mẹ bắt cô uống sữa mỗi ngày. Nhưng hiệu quả thế nào thì chắc phải đợi đến khi trưởng thành mới biết.
Giang Vũ Mạt có khung xương nhỏ, một đôi chân thẳng và thon gọn. Làn da trắng mịn, dù có phơi nắng bao nhiêu cũng không hề bị sạm, là thứ cô thừa hưởng từ bố. Nhờ đó, cô mặc bất kỳ bộ đồ nào cũng đều có cảm giác khác biệt so với người khác.
Chọn xong quần áo, Giang Vũ Mạt đi vào phòng tắm gội đầu và tắm rửa.
Đứng dưới vòi sen, đầu óc cô như một mớ hỗn độn, chẳng rõ bản thân mình rốt cuộc nên làm gì hay nghĩ gì.
Trường Ngũ Trung của cô không thiếu học sinh “phá cách”: nhuộm tóc, uốn tóc, làm đủ trò. Thậm chí, ngay cả Nhan Tình cũng đã lén đi duỗi tóc thẳng. Bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, Giang Vũ Mạt cũng từng động lòng. Có một thời gian, cô muốn đi duỗi tóc.
Khi còn học cấp 2, một người em từng theo Đoạn Dã thường đi cùng nhóm cô đã nghỉ học sau khi hết chương trình giáo dục bắt buộc. Cậu ta làm học việc ở một tiệm làm tóc, sau đó còn được gửi đến học ở một viện thẩm mỹ và làm tóc chuyên nghiệp. Trước khi đi, cậu ấy đã hứa với Giang Vũ Mạt rằng, đợi học xong sẽ quay lại làm tóc miễn phí cho cô, còn dùng loại thuốc tốt nhất nữa.
Nhưng trước khi cậu nhóc đó kịp quay về, ý định duỗi tóc của Giang Vũ Mạt cũng đã tan biến.
Cô cảm thấy tóc duỗi cũng không đẹp lắm…
“Thôi cứ từ từ, đợi thi đại học xong, rồi lên thành phố làm tóc!” – Nghĩ đến đó, cô liền vui vẻ quyết định.
“Tớ nghĩ cậu nên để tóc xõa đi.” Tôn Mộng Đình giúp cô sấy khô tóc xong thì đề nghị, “Tóc rối một chút, nhìn sẽ rất tự nhiên và đẹp.”
Tôn Mộng Đình biết có hỏi thêm cũng chẳng moi được gì từ miệng Giang Vũ Mạt, liền ngắt lời Nhan Tình: “Đừng hỏi nữa, cô ấy kín miệng lắm. Với lại, chúng ta còn chuyện quan trọng phải làm, cậu quên rồi à?”
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 17 của Giang Vũ Mạt.
Đây là một ngày rất đặc biệt. Lý do ba người tụ tập ở đây cũng là để hoàn thành một nhiệm vụ “đầy ý nghĩa.”
…
Vài phút sau, cả ba đứng trước tủ quần áo.
“Hôm nay mặc gì cho đẹp nhỉ?” Nhan Tình vừa sờ cằm vừa lật đi lật lại từng món đồ. Rồi cô lôi ra một chiếc váy mỏng, mắt sáng lên: “Cái này thì sao?”
Giang Vũ Mạt lắc đầu: “Không ổn. Chiếc này phải phối với áo khoác. Hôm nay nóng 37-38 độ, mặc áo khoác ra đường chắc bị người ta tưởng là kẻ điên mất.”
“Vậy thì đừng mặc áo khoác, chỉ mặc váy thôi.” Nhan Tình tưởng tượng, rồi cười tít mắt: “Đoạn ca mà thấy chắc sẽ bị cậu mê mẩn đến phát điên luôn!”
Giang Vũ Mạt: “… Không, chiếc này dây áo lót còn không che được.”
Nhan Tình bị câu nói của Giang Vũ Mạt làm cứng họng, nhưng vẫn không chịu thua, nói: “Cậu nên đi mua mấy loại dây lưng trong suốt ấy, ở tiệm nào chả có.”
Tôn Mộng Đình chen vào: “Dì tớ có dùng loại đó rồi, nhưng trong suốt không có nghĩa là không nhìn thấy, tớ thấy kiểu đó cũng chẳng đẹp chút nào.”
Thế là chiếc váy mỏng kia bị loại khỏi danh sách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tủ quần áo của Giang Vũ Mạt đầy ắp đồ. Cô rất thích ăn diện, mà mẹ cô cũng yêu thích chuyện làm đẹp cho con gái. Mỗi lần ra đường, hễ thấy đồ mới ở cửa tiệm nào là mẹ cô sẽ mua về. Sau nửa tiếng chọn đi chọn lại, cuối cùng họ quyết định: chiều nay Giang Vũ Mạt sẽ mặc áo thun trắng ngắn tay, quần jean cạp cao và giày vải.
Dù có nhiều quần áo đến mấy thì phong cách thời trang của học sinh cấp 3 như cô vẫn rất đơn giản. Cách ăn mặc của cô là kiểu mà chỉ cần liếc mắt một cái, người ta sẽ nhận ra ngay đây là học sinh.
Trong đám bạn, chiều cao của Giang Vũ Mạt không phải quá nổi bật, vì gen di truyền từ bố mẹ… Bố mẹ cô đều không cao. Năm nay cô vừa tròn 17 tuổi, chiều cao ước chừng chỉ khoảng 1m6 một chút. Để giúp con gái có thể cao thêm, bố mẹ bắt cô uống sữa mỗi ngày. Nhưng hiệu quả thế nào thì chắc phải đợi đến khi trưởng thành mới biết.
Giang Vũ Mạt có khung xương nhỏ, một đôi chân thẳng và thon gọn. Làn da trắng mịn, dù có phơi nắng bao nhiêu cũng không hề bị sạm, là thứ cô thừa hưởng từ bố. Nhờ đó, cô mặc bất kỳ bộ đồ nào cũng đều có cảm giác khác biệt so với người khác.
Chọn xong quần áo, Giang Vũ Mạt đi vào phòng tắm gội đầu và tắm rửa.
Đứng dưới vòi sen, đầu óc cô như một mớ hỗn độn, chẳng rõ bản thân mình rốt cuộc nên làm gì hay nghĩ gì.
Trường Ngũ Trung của cô không thiếu học sinh “phá cách”: nhuộm tóc, uốn tóc, làm đủ trò. Thậm chí, ngay cả Nhan Tình cũng đã lén đi duỗi tóc thẳng. Bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, Giang Vũ Mạt cũng từng động lòng. Có một thời gian, cô muốn đi duỗi tóc.
Khi còn học cấp 2, một người em từng theo Đoạn Dã thường đi cùng nhóm cô đã nghỉ học sau khi hết chương trình giáo dục bắt buộc. Cậu ta làm học việc ở một tiệm làm tóc, sau đó còn được gửi đến học ở một viện thẩm mỹ và làm tóc chuyên nghiệp. Trước khi đi, cậu ấy đã hứa với Giang Vũ Mạt rằng, đợi học xong sẽ quay lại làm tóc miễn phí cho cô, còn dùng loại thuốc tốt nhất nữa.
Nhưng trước khi cậu nhóc đó kịp quay về, ý định duỗi tóc của Giang Vũ Mạt cũng đã tan biến.
Cô cảm thấy tóc duỗi cũng không đẹp lắm…
“Thôi cứ từ từ, đợi thi đại học xong, rồi lên thành phố làm tóc!” – Nghĩ đến đó, cô liền vui vẻ quyết định.
“Tớ nghĩ cậu nên để tóc xõa đi.” Tôn Mộng Đình giúp cô sấy khô tóc xong thì đề nghị, “Tóc rối một chút, nhìn sẽ rất tự nhiên và đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro