[ Xuyên Sách ] Vườn Trường Văn Nam Chủ Đối Thủ Một Mất Một Còn Mối Tình Đầu
Chương 16
2024-11-24 04:07:50
- "Phí quá trời! Đồ ăn ngon như này mà ném đi chơi, không biết để dành lại chia cho bọn tôi ăn thì hay biết mấy!"
- "Đúng là trẻ con!"
Sau khi tiệc bánh kem kết thúc, cả nhóm lại tản ra, chuẩn bị kéo nhau đi hát karaoke. Vì vẫn còn sớm, Nhan Tình và Tôn Mộng Đình biết Đoạn Dã muốn ở lại cùng Giang Vũ Mạt, nên chỉ chào qua loa rồi nhanh chóng cùng Quách Thế Siêu bắt taxi rời đi.
Lúc này, trên áo của Đoạn Dã dính đầy bơ. Nếu không phải vì có Giang Vũ Mạt ở đây, anh chắc chắn đã cởi phăng cái áo ra từ lâu rồi, vì cảm giác nhão nhão dính dính trên người thật sự khó chịu. Nhưng có cô ở đây, anh chỉ có thể chịu đựng, dùng khăn giấy ướt lau qua loa vết bẩn.
Nhìn dáng vẻ nhíu mày tập trung lau áo của anh, có gì đó trông vừa khó chịu vừa buồn cười. Giang Vũ Mạt không nhịn được, bật cười khúc khích.
Đoạn Dã rất thích nghe cô cười. Hồi còn học cấp hai, lần đầu bị xếp chỗ ngồi cạnh bục giảng, khi nghe cô cười phá lên vì một câu nói hài hước của thầy dạy toán, anh đã cảm thấy hơi phiền. Giáo viên toán lúc đó có giọng địa phương khá nặng, nói chuyện dễ gây cười. Học sinh trong lớp thỉnh thoảng cũng cười, nhưng chẳng ai cười to như Giang Vũ Mạt. Đặc biệt, cô là kiểu người cười dễ dãi, chỉ cần một chút gì đó khôi hài là cười ngặt nghẽo, đến nỗi làm thầy giáo trẻ đỏ mặt, lúng túng.
Dù vậy, thầy toán lại rất thích Giang Vũ Mạt.
Mọi người thường nghĩ thầy đối xử tốt với cô là vì chú của cô làm chủ nhiệm lớp. Nhưng thật ra, thầy giáo trẻ thích sự hồn nhiên và sự nhiệt tình của cô hơn tất thảy.
Đoạn Dã tuy ngồi cách xa, ở phía sau bục giảng, nhưng cũng hiểu biết đôi chút về những chuyện xảy ra xung quanh.
Giang Vũ Mạt sau mỗi lần cười phá lên trong lớp lại tỏ ra thành khẩn, chủ động đến xin lỗi thầy giáo toán. Cô buồn bã giải thích rằng có đôi khi những chuyện không quá buồn cười, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy nó vô cùng khôi hài. Thấy người khác cười, cô lại càng cười lớn hơn, và thế là cả lớp dồn mắt vào cô. Tuy nhiên, một người trưởng thành như thầy giáo có thể dễ dàng nhận ra cô không có ác ý gì cả. Hơn nữa, thầy tính tình khá tốt, nên cũng không để tâm nhiều.
Có một lần, ông nội của thầy giáo toán từ quê lên trường, mang theo trứng gà và dưa hấu tặng thầy. Ở khu vực Ninh Thành, nơi có rất nhiều vùng quê nhỏ với giọng địa phương khó hiểu, ông cụ không nói được tiếng phổ thông, mà bảo vệ của trường thì nói tiếng phổ thông không chuẩn. Hai bên nói chuyện chẳng ăn nhập gì với nhau, như kiểu “ông nói gà, bà nói vịt”.
Hôm đó, Giang Vũ Mạt đến trường muộn, mà Đoạn Dã thì vốn chẳng lạ gì với chuyện đi học trễ. Hai người cách nhau một khoảng xa, cô bước nhanh về phía trước, còn anh thì thong thả phía sau.
Khi thấy Giang Vũ Mạt đi tới, bác bảo vệ như được giải thoát, liền gọi cô lại nhờ giúp đỡ. Cô cố gắng nói chuyện với ông cụ nhưng cũng rất khó khăn, mãi sau mới hiểu ý và dẫn ông cụ đi đến tòa nhà văn phòng.
Đoạn Dã lặng lẽ đi cách đó chừng 10 mét, không xen vào, chỉ lặng lẽ quan sát.
Ông cụ rất nhiệt tình, vừa biết Giang Vũ Mạt là học sinh của cháu mình, lại càng quý cô hơn. Dọc đường đi, ông nói không ngừng nghỉ, nhưng Giang Vũ Mạt chẳng hiểu ông nói gì, chỉ biết phụ họa bằng ba câu quen thuộc:
- "Thật ạ? Thật vậy sao? Ôi, hay quá!"
Ba câu này khiến ông cụ hào hứng hơn, càng nói nhiều hơn.
Khi đến trước tòa nhà văn phòng, ông cụ lục lọi trong chiếc túi vải, lấy ra một quả dưa lê đưa cho Giang Vũ Mạt. Quả dưa còn dính cả đất, trông rõ là vừa được hái từ ruộng lên.
Cô ngại ngần không dám nhận, hai người đẩy qua đẩy lại một hồi, cuối cùng Giang Vũ Mạt đành cầm lấy.
Buổi trưa hôm đó, ngay trước giờ vào tiết cuối, Đoạn Dã đang gục đầu ngủ như mọi khi thì nghe thấy giọng cô vang lên đầy tự hào:
- "Đúng là trẻ con!"
Sau khi tiệc bánh kem kết thúc, cả nhóm lại tản ra, chuẩn bị kéo nhau đi hát karaoke. Vì vẫn còn sớm, Nhan Tình và Tôn Mộng Đình biết Đoạn Dã muốn ở lại cùng Giang Vũ Mạt, nên chỉ chào qua loa rồi nhanh chóng cùng Quách Thế Siêu bắt taxi rời đi.
Lúc này, trên áo của Đoạn Dã dính đầy bơ. Nếu không phải vì có Giang Vũ Mạt ở đây, anh chắc chắn đã cởi phăng cái áo ra từ lâu rồi, vì cảm giác nhão nhão dính dính trên người thật sự khó chịu. Nhưng có cô ở đây, anh chỉ có thể chịu đựng, dùng khăn giấy ướt lau qua loa vết bẩn.
Nhìn dáng vẻ nhíu mày tập trung lau áo của anh, có gì đó trông vừa khó chịu vừa buồn cười. Giang Vũ Mạt không nhịn được, bật cười khúc khích.
Đoạn Dã rất thích nghe cô cười. Hồi còn học cấp hai, lần đầu bị xếp chỗ ngồi cạnh bục giảng, khi nghe cô cười phá lên vì một câu nói hài hước của thầy dạy toán, anh đã cảm thấy hơi phiền. Giáo viên toán lúc đó có giọng địa phương khá nặng, nói chuyện dễ gây cười. Học sinh trong lớp thỉnh thoảng cũng cười, nhưng chẳng ai cười to như Giang Vũ Mạt. Đặc biệt, cô là kiểu người cười dễ dãi, chỉ cần một chút gì đó khôi hài là cười ngặt nghẽo, đến nỗi làm thầy giáo trẻ đỏ mặt, lúng túng.
Dù vậy, thầy toán lại rất thích Giang Vũ Mạt.
Mọi người thường nghĩ thầy đối xử tốt với cô là vì chú của cô làm chủ nhiệm lớp. Nhưng thật ra, thầy giáo trẻ thích sự hồn nhiên và sự nhiệt tình của cô hơn tất thảy.
Đoạn Dã tuy ngồi cách xa, ở phía sau bục giảng, nhưng cũng hiểu biết đôi chút về những chuyện xảy ra xung quanh.
Giang Vũ Mạt sau mỗi lần cười phá lên trong lớp lại tỏ ra thành khẩn, chủ động đến xin lỗi thầy giáo toán. Cô buồn bã giải thích rằng có đôi khi những chuyện không quá buồn cười, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy nó vô cùng khôi hài. Thấy người khác cười, cô lại càng cười lớn hơn, và thế là cả lớp dồn mắt vào cô. Tuy nhiên, một người trưởng thành như thầy giáo có thể dễ dàng nhận ra cô không có ác ý gì cả. Hơn nữa, thầy tính tình khá tốt, nên cũng không để tâm nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có một lần, ông nội của thầy giáo toán từ quê lên trường, mang theo trứng gà và dưa hấu tặng thầy. Ở khu vực Ninh Thành, nơi có rất nhiều vùng quê nhỏ với giọng địa phương khó hiểu, ông cụ không nói được tiếng phổ thông, mà bảo vệ của trường thì nói tiếng phổ thông không chuẩn. Hai bên nói chuyện chẳng ăn nhập gì với nhau, như kiểu “ông nói gà, bà nói vịt”.
Hôm đó, Giang Vũ Mạt đến trường muộn, mà Đoạn Dã thì vốn chẳng lạ gì với chuyện đi học trễ. Hai người cách nhau một khoảng xa, cô bước nhanh về phía trước, còn anh thì thong thả phía sau.
Khi thấy Giang Vũ Mạt đi tới, bác bảo vệ như được giải thoát, liền gọi cô lại nhờ giúp đỡ. Cô cố gắng nói chuyện với ông cụ nhưng cũng rất khó khăn, mãi sau mới hiểu ý và dẫn ông cụ đi đến tòa nhà văn phòng.
Đoạn Dã lặng lẽ đi cách đó chừng 10 mét, không xen vào, chỉ lặng lẽ quan sát.
Ông cụ rất nhiệt tình, vừa biết Giang Vũ Mạt là học sinh của cháu mình, lại càng quý cô hơn. Dọc đường đi, ông nói không ngừng nghỉ, nhưng Giang Vũ Mạt chẳng hiểu ông nói gì, chỉ biết phụ họa bằng ba câu quen thuộc:
- "Thật ạ? Thật vậy sao? Ôi, hay quá!"
Ba câu này khiến ông cụ hào hứng hơn, càng nói nhiều hơn.
Khi đến trước tòa nhà văn phòng, ông cụ lục lọi trong chiếc túi vải, lấy ra một quả dưa lê đưa cho Giang Vũ Mạt. Quả dưa còn dính cả đất, trông rõ là vừa được hái từ ruộng lên.
Cô ngại ngần không dám nhận, hai người đẩy qua đẩy lại một hồi, cuối cùng Giang Vũ Mạt đành cầm lấy.
Buổi trưa hôm đó, ngay trước giờ vào tiết cuối, Đoạn Dã đang gục đầu ngủ như mọi khi thì nghe thấy giọng cô vang lên đầy tự hào:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro