[ Xuyên Sách ] Vườn Trường Văn Nam Chủ Đối Thủ Một Mất Một Còn Mối Tình Đầu
Chương 29
2024-11-24 04:07:50
…
Giang Vũ Mạt vẫn ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời. Những chùm pháo hoa cứ thế nối tiếp nhau, chiếu sáng cả không gian yên tĩnh này.
Hai người họ ngồi trên bờ đê, bên nhau, không cần nói thêm lời nào. Chỉ cần thế này, cô đã thấy tất cả đều thật hoàn hảo.
Đoạn Dã lén nhìn Giang Vũ Mạt. Ánh sáng của những chùm pháo hoa rực rỡ in trong đôi mắt cô, trong suốt như mặt hồ phản chiếu ánh trăng. Thích hay không thích là cảm xúc rất khó che giấu, và rõ ràng cô thích món quà sinh nhật này. Điều đó khiến Đoạn Dã thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng điều anh không biết là, Giang Vũ Mạt trong khoảnh khắc này, cũng đang âm thầm thả lỏng bản thân.
Cô từng theo lời Nhan Tình đọc một vài cuốn tiểu thuyết, toàn là mấy câu chuyện đơn giản, có cả truyện xuyên không và trọng sinh.
Trong những câu chuyện trọng sinh, nhân vật chính thường cố gắng tránh đi vào vết xe đổ của kiếp trước, bằng cách chọn một con đường hoàn toàn khác, không lặp lại sai lầm cũ.
Lúc đứng dưới vòi hoa sen vào buổi chiều, ý nghĩ ấy từng hiện lên trong đầu cô: “Nếu sau này mình và Đoạn Dã không thể có một kết thúc tốt đẹp, thì có lẽ ngay từ đầu không nên bắt đầu thì hơn.”
Không bắt đầu với Đoạn Dã, có lẽ cô sẽ tập trung vào việc học hơn. Có lẽ tương lai cô sẽ đi một con đường khác, không giống như giấc mơ đã khiến cô bận tâm bấy lâu.
Nhưng bây giờ, ý nghĩ đó đã hoàn toàn biến mất.
Cô muốn lắng nghe trái tim mình.
Cô không muốn rời xa Đoạn Dã.
Dù cho, dù cho có nỗ lực hết sức mà sau này cả hai vẫn sẽ chia ly, vẫn sẽ mệt mỏi đến kiệt sức, cô vẫn muốn bắt đầu. Vì đó là Đoạn Dã.
Chỉ cần nghĩ đến việc không còn Đoạn Dã trong cuộc đời, cô đã cảm thấy đau lòng rồi.
Cô biết rõ, tình cảm của cô dành cho anh vẫn chưa sâu sắc bằng những gì anh dành cho cô.
Nếu cô còn đau lòng đến vậy, thì khi ngày đó thật sự đến, Đoạn Dã sẽ cảm thấy thế nào?
Giang Vũ Mạt thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Đoạn Dã. Khuôn mặt anh dưới ánh sáng nhạt của đêm trông thật đẹp. Sống mũi thẳng, góc cạnh rõ ràng, nơi khóe mắt có một vết sẹo mờ nhạt. Anh không hay cười, ngay cả khi vui vẻ cũng chỉ để lộ ý cười trong ánh mắt và một chút nhếch nhẹ ở khóe môi. Hoàn toàn không giống cô – luôn rạng rỡ và tự nhiên.
“Suy nghĩ gì thế?” Đoạn Dã lên tiếng hỏi.
Pháo hoa, dù rực rỡ đến đâu, cũng sẽ đến lúc tàn. Bầu trời đêm nhanh chóng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Giang Vũ Mạt ôm lấy đầu gối, nói khẽ: “Tôi đang nghĩ là sẽ không bao giờ quên được món quà này.”
Dù sau này có nhận được bao nhiêu món quà khác, cũng không gì có thể vượt qua được món quà này.
Đoạn Dã cười, ánh mắt đầy dịu dàng: “Vậy tôi chỉ có thể cố gắng hơn nữa thôi.”
Anh thầm nghĩ, khi cô trưởng thành, vào một dịp sinh nhật nào đó, anh nhất định phải tặng cô một món quà còn đặc biệt hơn để cô không thể nào quên.
Giang Vũ Mạt lắc đầu.
Không, anh không hiểu. Ý của cô là, ngay cả nếu có một ngày họ không còn bên nhau, khi cả hai có cuộc sống riêng, khi cô đã trở thành một người trưởng thành, cô vẫn sẽ nhớ mãi về món quà này, nhớ về ngày hôm nay.
Cô không phải bi quan, chỉ là cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc mọi chuyện có thể không đi đến một cái kết tốt đẹp. Nhưng ngay cả khi biết vậy, cô vẫn muốn trải qua những lần “chia rồi lại hợp” với anh.
Nghĩ đến điều đó, cô tự thấy mình cũng có một ưu điểm, đó là: rất dũng cảm.
…
Đúng 10 giờ tối, Đoạn Dã đưa Giang Vũ Mạt về dưới chung cư nhà cô.
Họ đều sắp bước vào năm cuối cấp ba, giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời học sinh. Những ngày thảnh thơi như thế này sẽ không còn nhiều nữa.
Giang Vũ Mạt về đến nhà, ghé qua phòng ba mẹ để chào một tiếng, sau đó vội vã đi rửa mặt.
Giang Vũ Mạt vẫn ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời. Những chùm pháo hoa cứ thế nối tiếp nhau, chiếu sáng cả không gian yên tĩnh này.
Hai người họ ngồi trên bờ đê, bên nhau, không cần nói thêm lời nào. Chỉ cần thế này, cô đã thấy tất cả đều thật hoàn hảo.
Đoạn Dã lén nhìn Giang Vũ Mạt. Ánh sáng của những chùm pháo hoa rực rỡ in trong đôi mắt cô, trong suốt như mặt hồ phản chiếu ánh trăng. Thích hay không thích là cảm xúc rất khó che giấu, và rõ ràng cô thích món quà sinh nhật này. Điều đó khiến Đoạn Dã thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng điều anh không biết là, Giang Vũ Mạt trong khoảnh khắc này, cũng đang âm thầm thả lỏng bản thân.
Cô từng theo lời Nhan Tình đọc một vài cuốn tiểu thuyết, toàn là mấy câu chuyện đơn giản, có cả truyện xuyên không và trọng sinh.
Trong những câu chuyện trọng sinh, nhân vật chính thường cố gắng tránh đi vào vết xe đổ của kiếp trước, bằng cách chọn một con đường hoàn toàn khác, không lặp lại sai lầm cũ.
Lúc đứng dưới vòi hoa sen vào buổi chiều, ý nghĩ ấy từng hiện lên trong đầu cô: “Nếu sau này mình và Đoạn Dã không thể có một kết thúc tốt đẹp, thì có lẽ ngay từ đầu không nên bắt đầu thì hơn.”
Không bắt đầu với Đoạn Dã, có lẽ cô sẽ tập trung vào việc học hơn. Có lẽ tương lai cô sẽ đi một con đường khác, không giống như giấc mơ đã khiến cô bận tâm bấy lâu.
Nhưng bây giờ, ý nghĩ đó đã hoàn toàn biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô muốn lắng nghe trái tim mình.
Cô không muốn rời xa Đoạn Dã.
Dù cho, dù cho có nỗ lực hết sức mà sau này cả hai vẫn sẽ chia ly, vẫn sẽ mệt mỏi đến kiệt sức, cô vẫn muốn bắt đầu. Vì đó là Đoạn Dã.
Chỉ cần nghĩ đến việc không còn Đoạn Dã trong cuộc đời, cô đã cảm thấy đau lòng rồi.
Cô biết rõ, tình cảm của cô dành cho anh vẫn chưa sâu sắc bằng những gì anh dành cho cô.
Nếu cô còn đau lòng đến vậy, thì khi ngày đó thật sự đến, Đoạn Dã sẽ cảm thấy thế nào?
Giang Vũ Mạt thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Đoạn Dã. Khuôn mặt anh dưới ánh sáng nhạt của đêm trông thật đẹp. Sống mũi thẳng, góc cạnh rõ ràng, nơi khóe mắt có một vết sẹo mờ nhạt. Anh không hay cười, ngay cả khi vui vẻ cũng chỉ để lộ ý cười trong ánh mắt và một chút nhếch nhẹ ở khóe môi. Hoàn toàn không giống cô – luôn rạng rỡ và tự nhiên.
“Suy nghĩ gì thế?” Đoạn Dã lên tiếng hỏi.
Pháo hoa, dù rực rỡ đến đâu, cũng sẽ đến lúc tàn. Bầu trời đêm nhanh chóng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Giang Vũ Mạt ôm lấy đầu gối, nói khẽ: “Tôi đang nghĩ là sẽ không bao giờ quên được món quà này.”
Dù sau này có nhận được bao nhiêu món quà khác, cũng không gì có thể vượt qua được món quà này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoạn Dã cười, ánh mắt đầy dịu dàng: “Vậy tôi chỉ có thể cố gắng hơn nữa thôi.”
Anh thầm nghĩ, khi cô trưởng thành, vào một dịp sinh nhật nào đó, anh nhất định phải tặng cô một món quà còn đặc biệt hơn để cô không thể nào quên.
Giang Vũ Mạt lắc đầu.
Không, anh không hiểu. Ý của cô là, ngay cả nếu có một ngày họ không còn bên nhau, khi cả hai có cuộc sống riêng, khi cô đã trở thành một người trưởng thành, cô vẫn sẽ nhớ mãi về món quà này, nhớ về ngày hôm nay.
Cô không phải bi quan, chỉ là cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc mọi chuyện có thể không đi đến một cái kết tốt đẹp. Nhưng ngay cả khi biết vậy, cô vẫn muốn trải qua những lần “chia rồi lại hợp” với anh.
Nghĩ đến điều đó, cô tự thấy mình cũng có một ưu điểm, đó là: rất dũng cảm.
…
Đúng 10 giờ tối, Đoạn Dã đưa Giang Vũ Mạt về dưới chung cư nhà cô.
Họ đều sắp bước vào năm cuối cấp ba, giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời học sinh. Những ngày thảnh thơi như thế này sẽ không còn nhiều nữa.
Giang Vũ Mạt về đến nhà, ghé qua phòng ba mẹ để chào một tiếng, sau đó vội vã đi rửa mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro