[ Xuyên Sách ] Vườn Trường Văn Nam Chủ Đối Thủ Một Mất Một Còn Mối Tình Đầu
Chương 32
2024-11-24 04:07:50
Có lẽ cũng vì vậy mà những ngày gần đây, cô không còn nghĩ nhiều về mối liên hệ giữa mình và cốt truyện gốc của cuốn tiểu thuyết đó nữa. Nhưng khi bất ngờ nghe Nhan Tình nhắc đến, cô mới sực nhớ ra: hình như cậu bạn chuyển trường vào lớp 10 kia… chính là nam chính trong truyện thì phải?
Nhan Tình chỉ nghe loáng thoáng thông tin về cậu ta, nhưng thấy mấy cô bạn khác đều hứng thú, liền đề nghị:
“Hay là tụi mình qua đó nhìn thử đi?”
Mấy cô bạn đồng thanh hô “Được!” đầy phấn khích.
“Trai đẹp mà, không nhìn là phí! Nhìn thôi đâu có mất tiền, đúng không?”
Những chuyện như thế này, bình thường Giang Vũ Mạt sẽ chẳng bao giờ tham gia. Dù sao đó cũng là lớp 10, lớp của Đoạn Dã. Hơn nữa, cái chuyện “đi xem trai đẹp” này cũng chẳng phải kiểu của cô.
…
Thế nhưng, khi thấy Giang Vũ Mạt cũng lặng lẽ đi theo, Nhan Tình liền trố mắt ngạc nhiên, hỏi đầy sửng sốt:
“Cậu cũng đi á???”
Giang Vũ Mạt gật đầu. Thật ra, cô chỉ tò mò về nam chính một chút. Nhưng kiểu tò mò này không giống như mấy cô bạn tò mò về con trai. Nó giống như cái lần hai năm trước, khi một ca sĩ đang nổi nhưng cô chẳng hề quen biết, cũng không phải fan, đến biểu diễn ở sân vận động Ninh Thành. Lúc đó, cô vẫn hứng thú chạy đi xem chỉ để biết người ta trông ra sao.
Lần này cũng vậy, cô chỉ muốn nhìn xem nam chính trong truyện trông như thế nào mà thôi.
Nhan Tình nhìn cô từ đầu đến chân, rồi nhún vai, vừa đi vừa nói:
“Cũng được thôi!”
Đột nhiên, Nhan Tình cười tinh quái:
“À mà này, tớ cũng muốn xem Đoạn ca ghen trông thế nào. Hắn từng ghen bao giờ chưa nhỉ? Cậu nghĩ xem, nếu hắn ghen rồi làm mấy trò như tường đông cậu, hay làm mấy cái này cái kia, rồi hôn cậu sưng môi luôn thì sao? Hả?!”
Giang Vũ Mạt: “...”
Cô học lớp 3. Trường Ngũ Trung ở Ninh Thành mỗi khối có gần hai mươi lớp. Trường này không phải trường trọng điểm nhất, nhưng hầu hết những học sinh giỏi đều tập trung ở lớp 1 và lớp 2 – được gọi là “lớp chọn”. Giáo viên và học sinh vẫn quen gọi hai lớp đó là “lớp tinh anh”.
Còn lại 18 lớp khác được xem là “lớp thường”, nơi dành cho học sinh trung bình. Thành tích và điểm kiểm tra đầu vào của học sinh trong các lớp này không quá chênh lệch nhau.
Với thành tích hiện tại, Giang Vũ Mạt không phải học sinh giỏi nhất lớp, nhưng cũng không thuộc nhóm yếu kém. Trong các kỳ kiểm tra hàng tháng, cô luôn đứng tầm hạng 20, tức là nằm trong nhóm trung bình khá của lớp.
Khu dạy học chủ yếu dành cho học sinh khối 12. Tầng một là phòng học đa phương tiện và phòng an ninh, còn từ tầng hai đến tầng năm là các lớp học. Mỗi tầng có năm phòng học.
Lớp 3 của Giang Vũ Mạt không cùng tầng với lớp 10 của Đoạn Dã.
Ngày đầu tiên khai giảng, học sinh vẫn chưa chịu áp lực từ kỳ thi đại học, ai nấy đều tươi tỉnh. Có người mặt mày rạng rỡ, phấn khích, nhưng cũng có người trông ủ rũ, khó chịu như thể vừa mất ngủ cả đêm.
Rất nhiều bạn học cùng cấp hai với Giang Vũ Mạt cũng đang học ở Ngũ Trung, nên trên đường đi, cô gặp không ít người quen. Lúc này, chẳng biết từ lúc nào trong tay cô đã đầy những món đồ ăn vặt mà mọi người đưa: từ kẹo Pim Pom, thạch trái cây, đến những gói cánh gà ngâm ớt và mấy viên thịt bò viên.
Khi đi xuống cầu thang, Giang Vũ Mạt tình cờ gặp Ninh Tri Dụ đang đi lên.
Không giống những người khác thường đi cùng bạn bè thành nhóm, Ninh Tri Dụ trong ấn tượng của cô luôn đi một mình. Lần này cũng vậy, cô ấy ôm mấy quyển sách, tựa vào vách tường mà bước đi.
Giang Vũ Mạt chủ động chào hỏi:
“Ninh Tri Dụ!”
Ninh Tri Dụ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô ấy khẽ nhếch môi cười, một nụ cười nhạt:
“Ừ.”
Nhan Tình và nhóm bạn của cô đi phía trước, vừa xuống cầu thang thì chạm mặt Ninh Tri Dụ đi lên. Hai nhóm chỉ kịp đối mặt vài giây rồi lướt qua nhau. Dù không thân thiết, hai người cũng coi như quen biết sơ sơ. Ninh Tri Dụ là học sinh lớp 2, nổi tiếng là "học bá" đứng đầu khối, còn Giang Vũ Mạt thì chỉ là học sinh lớp 3, thuộc nhóm học sinh trung bình.
Nhan Tình chỉ nghe loáng thoáng thông tin về cậu ta, nhưng thấy mấy cô bạn khác đều hứng thú, liền đề nghị:
“Hay là tụi mình qua đó nhìn thử đi?”
Mấy cô bạn đồng thanh hô “Được!” đầy phấn khích.
“Trai đẹp mà, không nhìn là phí! Nhìn thôi đâu có mất tiền, đúng không?”
Những chuyện như thế này, bình thường Giang Vũ Mạt sẽ chẳng bao giờ tham gia. Dù sao đó cũng là lớp 10, lớp của Đoạn Dã. Hơn nữa, cái chuyện “đi xem trai đẹp” này cũng chẳng phải kiểu của cô.
…
Thế nhưng, khi thấy Giang Vũ Mạt cũng lặng lẽ đi theo, Nhan Tình liền trố mắt ngạc nhiên, hỏi đầy sửng sốt:
“Cậu cũng đi á???”
Giang Vũ Mạt gật đầu. Thật ra, cô chỉ tò mò về nam chính một chút. Nhưng kiểu tò mò này không giống như mấy cô bạn tò mò về con trai. Nó giống như cái lần hai năm trước, khi một ca sĩ đang nổi nhưng cô chẳng hề quen biết, cũng không phải fan, đến biểu diễn ở sân vận động Ninh Thành. Lúc đó, cô vẫn hứng thú chạy đi xem chỉ để biết người ta trông ra sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này cũng vậy, cô chỉ muốn nhìn xem nam chính trong truyện trông như thế nào mà thôi.
Nhan Tình nhìn cô từ đầu đến chân, rồi nhún vai, vừa đi vừa nói:
“Cũng được thôi!”
Đột nhiên, Nhan Tình cười tinh quái:
“À mà này, tớ cũng muốn xem Đoạn ca ghen trông thế nào. Hắn từng ghen bao giờ chưa nhỉ? Cậu nghĩ xem, nếu hắn ghen rồi làm mấy trò như tường đông cậu, hay làm mấy cái này cái kia, rồi hôn cậu sưng môi luôn thì sao? Hả?!”
Giang Vũ Mạt: “...”
Cô học lớp 3. Trường Ngũ Trung ở Ninh Thành mỗi khối có gần hai mươi lớp. Trường này không phải trường trọng điểm nhất, nhưng hầu hết những học sinh giỏi đều tập trung ở lớp 1 và lớp 2 – được gọi là “lớp chọn”. Giáo viên và học sinh vẫn quen gọi hai lớp đó là “lớp tinh anh”.
Còn lại 18 lớp khác được xem là “lớp thường”, nơi dành cho học sinh trung bình. Thành tích và điểm kiểm tra đầu vào của học sinh trong các lớp này không quá chênh lệch nhau.
Với thành tích hiện tại, Giang Vũ Mạt không phải học sinh giỏi nhất lớp, nhưng cũng không thuộc nhóm yếu kém. Trong các kỳ kiểm tra hàng tháng, cô luôn đứng tầm hạng 20, tức là nằm trong nhóm trung bình khá của lớp.
Khu dạy học chủ yếu dành cho học sinh khối 12. Tầng một là phòng học đa phương tiện và phòng an ninh, còn từ tầng hai đến tầng năm là các lớp học. Mỗi tầng có năm phòng học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lớp 3 của Giang Vũ Mạt không cùng tầng với lớp 10 của Đoạn Dã.
Ngày đầu tiên khai giảng, học sinh vẫn chưa chịu áp lực từ kỳ thi đại học, ai nấy đều tươi tỉnh. Có người mặt mày rạng rỡ, phấn khích, nhưng cũng có người trông ủ rũ, khó chịu như thể vừa mất ngủ cả đêm.
Rất nhiều bạn học cùng cấp hai với Giang Vũ Mạt cũng đang học ở Ngũ Trung, nên trên đường đi, cô gặp không ít người quen. Lúc này, chẳng biết từ lúc nào trong tay cô đã đầy những món đồ ăn vặt mà mọi người đưa: từ kẹo Pim Pom, thạch trái cây, đến những gói cánh gà ngâm ớt và mấy viên thịt bò viên.
Khi đi xuống cầu thang, Giang Vũ Mạt tình cờ gặp Ninh Tri Dụ đang đi lên.
Không giống những người khác thường đi cùng bạn bè thành nhóm, Ninh Tri Dụ trong ấn tượng của cô luôn đi một mình. Lần này cũng vậy, cô ấy ôm mấy quyển sách, tựa vào vách tường mà bước đi.
Giang Vũ Mạt chủ động chào hỏi:
“Ninh Tri Dụ!”
Ninh Tri Dụ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô ấy khẽ nhếch môi cười, một nụ cười nhạt:
“Ừ.”
Nhan Tình và nhóm bạn của cô đi phía trước, vừa xuống cầu thang thì chạm mặt Ninh Tri Dụ đi lên. Hai nhóm chỉ kịp đối mặt vài giây rồi lướt qua nhau. Dù không thân thiết, hai người cũng coi như quen biết sơ sơ. Ninh Tri Dụ là học sinh lớp 2, nổi tiếng là "học bá" đứng đầu khối, còn Giang Vũ Mạt thì chỉ là học sinh lớp 3, thuộc nhóm học sinh trung bình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro